Editor: Tiểu Bánh bao
Beta-er: Nhạc Dao, Tinh Nhan
Hôm sau thức dậy, Nhan Hạ đưa tay sờ sang bên cạnh mới phát hiện chăn nệm chỗ đó đã lạnh, cô mơ màng cầm điện thoại lên để nhìn thời gian.
Trong nháy mắt khi thấy màn hình hiện 11:00, Nhan Hạ lập tức tỉnh táo, ngồi dậy rồi xoa phần eo hơi đau nhức.
Nghĩ đến tối qua, mặt cô không khỏi đỏ lên. Dù họ đã kết hôn nhiều năm nhưng cô vẫn không thể sửa được cái tật hay xấu hổ của mình.
Lát sau, cô vén chăn rời giường.
Lúc kéo rèm cửa để ánh sáng chiếu vào phòng, tâm trạng của cô cũng sảng khoái hơn hẳn
Sau khi thay quần áo xong, Nhan Hạ bước ra khỏi phòng thì chỉ thấy phòng khách trống không, cô xoay người đi về phía phòng của Lục Hạo cũng không thấy ai cả.
Nhan Hạ lại quay về phòng khách, cô vừa ngáp vừa ngồi xuống sô pha, cầm điều khiển bật TV.
Vừa bật TV lên đã thấy cuộc phỏng vấn của cô và Lục Phỉ, sau đó bóng dáng của Dương Ngưng cũng xuất hiện trước ống kính.
Nhan Hạ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn biểu hiện lúc đó của mình, thầm nghĩ thật ra mình làm cũng không tệ ấy nhỉ?
Nhưng cảnh đánh người kia có phải hơi ngang ngược không?
Sau khi video được phát sóng, người dẫn chương trình tiếp tục nói: “Theo tin tức mới nhất, Dương Ngưng đã nhận tội tại sở cảnh sát, điều này cũng đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, hơn nữa rất có thể sẽ nhận bản án từ ba đến mười năm, không ít người hâm mộ cảm thấy tiếc cho Dương Ngưng…”
Thấy Dương Ngưng nhận tội, Nhan Hạ cũng không dao động mấy, cùng lắm chỉ còn chút dư âm sau kích động và khiếp sợ đêm qua thôi.
Dương Ngưng.
Lúc nhắc đến cái tên “Dương Ngưng”, Nhan Hạ liền nhớ đến phong thái nổi bật của cô ấy trong buổi lễ khai giảng ở trường Đại học. Lúc đó chính cô cũng từng hâm mộ cô ấy, ai ngờ sau này cô lại là trở thành người được cô ấy hâm mộ.
Nghĩ đến Lục Phỉ, khoé môi Nhan Hạ cong lên, điều may mắn nhất đời cô chính là lấy được anh.
Lúc Nhan Hạ còn đang suy nghĩ vẩn vơ, tiếng mở khoá cửa đã vang lên, cô quay đầu thì thấy một bóng dáng hưng phấn chạy đến trước mặt mình, rồi ôm lấy cô, thân mật nói: “Mẹ ơi, con về rồi.”
“Con và ba đi đâu vậy?” Nhan Hạ ôm con trai, véo cái mũi nhỏ của bé hỏi.
“Đi quay chương trình
Bố đã về ạ.”
Bố đã về ư? Hình như hôm nay không có lịch quay, còn hôm qua…
“Cảnh hôm qua không thể chiếu, nên hôm nay ba con anh phải đi quay bù, sẵn anh đưa con tới sở thú chơi luôn.” Lục Phỉ bước đến giải thích, sau đó ngồi bên cạnh cô, dùng tay phải chống đầu nhìn hai mẹ con với vẻ thích ý.
Trong khoảng thời gian này, vì chuyện của Dương Ngưng đã trở thành tâm điểm chú ý của giới truyền thông, mà rất nhiều công việc trong tương lai của anh bị trì hoãn.
Lục Phỉ thường xuyên xuất hiện sẽ như thêm dầu vào lửa.
Lục Phỉ rất hài lòng khi giờ mình không có công việc vậy thì anh sẽ có nhiều thời gian ở nhà với vợ và con trai hơn.
Sau khi đùa giỡn với Lục Hạo, Nhan Hạ ngẩng đầu thì thấy được sự dịu dàng trong mắt anh.
Nhan Hạ đắn đo hỏi: “Tối qua anh nói hôm nay em sẽ biết…”. Mỗi khi nhớ lại ánh mắt đắc ý lúc ấy của Dương Ngưng, cô cứ nơm nớp lo sợ, không biết khi nào thì quả bom đó sẽ nổ.
“Đã xử lý xong rồi.” Lục Phỉ bình tĩnh nói.
“Đã xử lý xong rồi?” Nhan Hạ nhìn chằm chằm Lục Phỉ với vẻ khó tin, sao cô không biết chút nào vậy?
Lục Phỉ không trực tiếp trả lời Nhan Hạ, mà nhìn sang Lục Hạo trong lòng cô.
Gần đây anh mới phát hiện con trai đã đến tuổi hiểu chuyện.
Hôm qua, bé xông lên đẩy Dương Ngưng, sau đó còn “ Ra điều kiện” khiến anh nhận ra Hạo Hạo của anh đã lớn từ khi nào.
Trong lòng Lục Phỉ chua xót khi biết “Con trai đã lớn khôn”.
Tiếc thay, trong suốt năm năm con trưởng thành, số lần anh ở bên bé lại quá ít ỏi.
Sau này anh chỉ muốn ở bên Nhan Hạ nhìn con trai họ dần lớn lên, qua một thời gian nữa, có lẽ sẽ còn có con gái họ.
Nghĩ đến đây, Lục Phỉ bỗng cảm thấy tương lai tràn ngập ánh sáng và hạnh phúc.
Nhờ có cô mà anh không còn trống vắng sau khi đạt được thành công trong sự nghiệp.
Anh không biết nếu mình không có Nhan Hạ hay gia đình này thì anh sẽ làm gì sau khi lấy được giải Ảnh đế ASK nữa.
Có lẽ anh sẽ rơi vào cuộc sống bận rộn hơn, dựa vào danh hiệu Ảnh đế ASK mà sống một cuộc sống hào nhoáng trong giới showbiz.
Mỗi khi nghĩ đến cuộc sống như vậy, Lục Phỉ lại càng cảm thấy trân trọng cuộc sống hiện tại hơn.
Trên tivi vẫn còn đang phát tin tức.
“Hôm nay, luật sư của công ty giải trí Anh Luân đến xin bảo lãnh sau thẩm vấn nhưng bị từ chối, phóng viên đã gặp được luật sư đại diện cho Dương Ngưng tại đồn cảnh sát.”
“Xin hỏi luật sư Trịnh, sau này công ty giải trí Anh Luân có sắp xếp gì cho cô Dương Ngưng không?”
“Tôi chỉ là một luật sư phụ trách vụ án này.” Trịnh Vân lạnh nhạt, thậm chí khi đối mặt với ống kính cũng không hề tỏ ra sợ hãi.
“Công ty giải trí Anh Luân có một đoàn luật sư, tại sao lại chọn luật sư riêng của Tổng giám đốc Trần phụ trách vụ này? Tôi nghe nói Dương Ngưng có quan hệ khá tốt với không ít cấp cao, không biết điều này có phải là thật không? Có phải luật sư của vợ của Tổng giám đốc Tiết từng công khai like một bài viết lăng mạ Dương Ngưng trên Weibo không?”
“Nếu anh muốn biết mấy chuyện này thì có thể đi hỏi phu nhân của Tổng giám đốc Tiết.” Cảm xúc Trịnh Vân vẫn không hề dao động, y như một người máy chỉ biết nghe lệnh vậy.
Các phóng viên không đào được bất kỳ tin tức liên quan đến Dương Ngưng từ anh ta, họ chỉ đành có thể trơ mắt nhìn Trịnh Vân đi vào đồn cảnh sát.
Thấy tin tức đã kết thúc, Nhan Hạ nhìn về phía Lục Phỉ: “Đây là chiêu cuối mà anh nói sao? Dương Ngưng vốn muốn tìm người bảo lãnh sau thẩm vấn, sau khi được tại ngoại thì chờ xét xử. Vậy giờ cô ấy định làm gì?”
Lục Phỉ nhìn về phía Lục Hạo đang nằm trong lòng Nhan Hạ rồi nói: “Hạo Hạo, con vào phòng rửa mặt đi, để ba mẹ đi nấu bữa trưa.”
“Dạ.” Lục Hạo quyến luyến xuống khỏi người mẹ.
Nhan Hạ lập tức hiểu ra, cho dù chuyện Lục Phỉ nói trẻ con nghe không hiểu nhưng cũng không thể để bé nghe, cô không có ý kiến gì quyết định của Lục Phỉ cả.
Sau khi Lục Hạo về phòng, Lục Phỉ mới nghiêm mặt nói với Nhan Hạ: “Cô ta muốn tự sát.”
Nhan Hạ lập tức biến sắc.
Dù tội danh của Dương Ngưng đã thành lập nhưng cùng lắm cũng chỉ phải ở ba đến mười
năm tù, mà chết rồi thì sẽ mất tất cả.
“Cô ta không dễ chết như vậy đâu. Vì cô ta chuẩn bị vạch trần chuyện bản thân bị Trần Cảnh khống chế để tranh quyền đoạt lợi trong công ty, mà chuyện này liên lụy đến nhiều cổ đông của công ty giải trí Anh Luân nên Dương Ngưng không thể chết được, không thì danh tiếng của giải trí Anh Luân sẽ bị huỷ.” Ánh mắt Lục Phỉ hiện lên một cảm xúc không biết tên. Nếu được thì anh thật sự không muốn để Nhan Hạ biết được mặt tối của giới showbiz chút nào.
Nghe Lục Phỉ nói xong, Nhan Hạ đã im lặng một lúc lâu.
Những tài liệu cô đọc được tối qua còn không sốc bằng những lời Lục Phỉ vừa nói.
Dường như cô đã hiểu được sự điên cuồng của Dương Ngưng từ đâu mà ra.
Có lẽ vì đã trải qua những việc bẩn thỉu như vậy nên cô ấy càng hận họ hơn, cũng muốn dùng cách của mình để kết thúc tất cả.
“Em đang thương hại cô ta à?” Lục Phỉ thấy sự thương mại trong ánh mắt Nhan Hạ bèn hỏi.
“Không phải em đang thương hại cô ấy, mà em chỉ thương tiếc cho những gì cô ấy đã gặp phải thôi.”
Lục Phỉ nhẹ nhàng nói: “Tâm địa bất chính sẽ tự đẩy mình đến bước đường này, cũng không trách được người khác. Nếu cô ta dũng cảm thì ngay từ đầu đã rời xa Trần Cảnh rồi.” Trong chuyện này, quan điểm của anh và Nhan Hạ rất khác nhau.
Chuyện gì cũng có nhân quả của nó. Mọi chuyện đi đến bước này là do Dương Ngưng tự làm tự chịu mà thôi.
Ngay từ đầu cô ta đã làm sai, hơn nữa cô ta vốn có thể đổi ý rất nhiều lần, nhưng chính cô ta vẫn cứ lạc lối chứ không chịu quay đầu.
Đến khi không thể kiên trì được nữa thì lại muốn huỷ diệt tất cả những gì mà cô ta cho rằng đã đẩy mình đến nước này.
Điều này không trớ trêu thì là gì?
Tuy Nhan Hạ là người bị hại, nhưng anh mới là người giúp cô trút giận, cớ sao Dương Ngưng lại đổ hết tội lên Nhan Hạ?
Nghe được sự khinh thường trong lời của Lục Phỉ, đầu Nhan Hạ hiện lên bóng người của Dương Ngưng.
Hiện giờ, mọi việc Dương Ngưng làm không phải vì hối hận, mà vì cảm thấy mọi chuyện cô ấy đã làm đều vô nghĩa.
Vì Lục Phỉ, cô ấy mới cố gắng phấn đấu trong giới giải trí nhiều năm như vậy.
Hơn nữa, cô cũng tin rằng, không phải tình cờ mà công ty giải trí Anh Luân lại hợp tác với công ty giải trí Chí Tôn trong bộ phim này.
Nhưng mọi chuyện đều đổ bể sau khi tin cô và Lục Phỉ đã bí mật kết hôn, sinh con được tung ra.
Dương Ngưng không còn thấy được bất cứ hy vọng nào để có thể ở bên Lục Phỉ nữa, những năm tháng cố gắng của cô ấy đều thành công dã tràng.
Dương Ngưng đã không còn mục tiêu, sao có thể tiếp tục chịu đựng những chuyện đó nữa.
Cho nên cô ấy mới muốn phá huỷ tất cả, kể cả bản thân trước khi “Rời đi.”
Nghĩ tới đây, lòng Nhan Hạ hơi phiền muộn.
Có thể nói, vì Lục Phỉ mà Dương Ngưng mới đi đến bước đường như ngày hôm nay.
Nói cho đúng thì không phải là vì Lục Phỉ, mà là vì ký ức tốt đẹp trong trí nhớ của cô ấy.
Sau khi suy nghĩ kĩ, Nhan Hạ nhìn về phía Lục Phỉ, thế mới thấy tình yêu của họ khó có được thế nào. Họ đã bên nhau bảy năm giữa giới giải trí hào nhoáng và đầy cám dỗ này.
Cô tin rằng có rất nhiều sao nữ trong giới tự nguyện dâng mình cho Lục Phỉ, nhưng anh lại kiên quyết đá văng họ ngay từ vòng gửi xe, không cho mấy người đó đến gần dù chỉ là một chút.
Anh đã dùng hành động để chứng minh tình yêu của mình dành cho cô.
“Lục Phỉ.” Nhan Hạ không nhịn được mà gọi tên anh.
“Hử?” Lục Phỉ nghi hoặc nhìn Nhan Hạ.
“Chúng mình cứ hạnh phúc như vậy mãi nhé?” Tương lai của họ còn rất rất dài, nhưng cô mong tình cảm của họ mãi vững bền, không bị phá hủy bởi bất cứ nhân tố nào.
Dù lời này của Nhan Hạ không đầu không đuôi, nhưng Lục Phỉ vẫn cảm nhận được sự nghiêm túc của cô, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười, rồi đáp: “Ừ.”
Chỉ một chữ đơn giản đã đủ để Nhan Hạ thỏa mãn.
Có lẽ cô sẽ hỏi câu này vô số lần, nhưng lần nào cô cũng hy vọng có thể nghe được chữ “Ừ” này của anh.
Dương Ngưng đối với cô mà nói đã không còn quan trọng nữa, cô tin rằng anh sẽ vì cô mà chống đỡ mọi thứ.
Cô chỉ mong rằng, sau chuyện của Dương Ngưng sẽ không xảy ra bất kì chuyện phức tạp nào nữa, đơn giản mới là cuộc sống mà cô luôn hướng tới.
Nhìn Nhan Hạ nở nụ cười, trong lòng Lục Phỉ cũng cảm thấy thoả mãn lây, niềm hạnh phúc của cô chính là hạnh phúc của anh.
Một lúc sau, Nhan Hạ nói thẳng: “Anh nấu bữa trưa nhé? Em hơi mệt.”
“Ừ, tối qua đúng là mệt cho em thật rồi.” Lục Phỉ trêu ghẹo vợ mình ngay.
Khi Nhan Hạ nghe được câu này liền nghĩ đến cái eo vẫn còn đau nhức của mình. Cô chỉ muốn kiêu ngạo chút đỉnh chứ không có ý đó.
Giờ cô không muốn ngại ngùng trước mặt chồng mình nữa. Thế là, cô kìm nén trái tim nhỏ đang đập thình thịch, lạnh nhạt nói: “Ai bảo tối qua anh nhiệt tình như vậy.”
Nhan Hạ vừa dứt lời, Lục Phỉ nhất thời dừng bước.
Cô vợ ngượng ngùng của anh đi đâu mất rồi?
Nhìn Lục Phỉ “đứng hình”, Nhan Hạ không nhịn được mà cười ra tiếng, lúm đồng tiền trên khuôn mặt xinh đẹp càng thêm động lòng người.
Bầu không khí bên này vô cùng hoà hợp, nhưng áp suất không khí ở một nơi khác lại đang giảm xuống.