Editor: Tiểu Bánh bao
Beta-er: Nhạc Dao
“Mẹ ơi, chị gái đó chụp hình mình kìa.” Lục Hạo vừa nói với mẹ vừa tạo dáng.
“Chào mọi người…” Hoàn Tử lúng túng giơ tay chào Nhan Hạ và Lục Phỉ, cảm thấy hành động của mình có vẻ sai sai nên ngượng ngùng thu tay về, chỉ bỏ lại một câu “Mọi người cứ tiếp tục” rồi cắm đầu chạy mất.
Nếu không đi thì cô ấy sẽ chết vì xấu hổ mất thôi.
Nói thật, cảm giác khi chụp lén người khác lại bị chính chủ bắt quả tang thật là… Mới lạ!
Dù sao thì cô ấy cũng đã chụp được hình của gia đình nam thần rồi!
Nghĩ vậy, Hoàn Tử bước nhanh hơn, tâm trạng cũng sáng sủa hơn hẳn.
Nhan Hạ cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn theo bóng dáng vội vã của đối phương, người hâm mộ này của ông xã đáng yêu thật đấy!
Lục Hạo hiếu kỳ hỏi: “Sao chị ấy lại chạy đi vậy mẹ?” Bé thấy chị ấy rất vui khi chụp mình mà, cứ như là… Nhặt được báu vật vậy.
“Chắc chị ấy xấu hổ đấy con.” Nhan Hạ vừa phỏng đoán vừa nhớ lại cảnh cô nàng ngượng ngùng đến mức muốn vùi đầu vào mặt đất!
“Có phải vì chị ấy bị mình phát hiện đang chụp lén không ạ?” Lục Hạo lại hỏi.
“Ừ.”
“Chị ấy đã chụp từ nãy rồi, con còn tạo dáng cho chị ấy chụp nữa cơ!” Bé nói xong còn làm lại động tác chữ V cho mẹ thấy.
“Lần sau con lại phát hiện có người chụp ảnh thì phải nói cho ba mẹ đấy.” Nhan Hạ véo nhẹ má con trai khi thấy động tác đáng yêu của bé.
Lục Hạo gật đầu trả lời: “Dạ.” Tuy bé cảm thấy chị ấy không giống người xấu, nhưng bé sẽ làm theo lời mẹ dặn.
Sau khi nghe con trai đồng ý, Nhan Hạ mới nhìn về phía chồng.
Vì vừa ra khỏi phòng thay đồ đã phát hiện mình bị chụp lén, nên cô còn chưa kịp nhìn xem ông xã trông như thế nào nữa.
Khi nhìn rõ chồng đứng bên cạnh, cô liền phì cười.
“Xấu lắm hả em?” Dù là con người tự tin như anh vẫn không kìm được mà bước tới trước gương khi thấy nụ cười của vợ.
Nhìn bóng dáng mình hiện lên trong gương, Lục Phỉ liền khựng lại.
Tuy bộ đồ này không xấu, nhưng nó lại trái ngược hoàn toàn với phong cách thường ngày của anh. Nói cho dễ hiểu thì anh biến từ nam thần lạnh lùng thành anh trai ấm áp nhà hàng xóm.
Dù trông anh rất đẹp trai, nhưng bởi vì đổi sang phong cách này từ cốt cách lạnh lùng vốn có nên rất khác lạ!
Nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy nhà họ mặc đồ gia đình mà cũng khẩn trương thay luôn á!
Cảnh tượng này quá đẹp, đẹp đến nỗi họ chỉ đứng bên cạnh thôi mà cũng đã thấy lòng đầy hạnh phúc.
Tuy nam thần trông bình dị hơn, nhưng vẻ đẹp trai vẫn không giảm đi chút nào cả!
A a a… Đã vậy, họ lại còn là nhân chứng của khung cảnh này nữa chứ, đúng là tuyệt quá đi mất!
Nhìn nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi bà xã, anh liền hỏi cô: “Mình lấy bộ này phải không em?”
Lục Phỉ thầm nghĩ: Miễn sao vẫn là loại trang phục này, thì kiểu dáng gì cũng sẽ mang đến cảm giác ấm áp như bây giờ cho mà xem.
Nhan Hạ vui vẻ gật đầu: “Mình lấy bộ này đi.” Cô cũng có cùng ý nghĩ với chồng, chỉ cần anh mặc quần áo như vậy thì trông sẽ như bây giờ thôi.
Thỉnh thoảng thay đổi phong cách cũng hay đó chứ.
Nhan Hạ đang định dẫn con trai vào phòng thay quần áo để thay lại đồ cũ thì bị chồng cản lại.
“Sao vậy anh?” Thấy vậy, cô liền nhìn ông xã với vẻ ngạc nhiên.
Lục Phỉ mỉm cười đáp: “Chụp hình trước đã.” Họ rất ít khi có thời gian ở chung thoải mái thế này, tất nhiên phải làm kỷ niệm rồi.
“…” Nhan Hạ cạn lời luôn rồi. Ban nãy họ ở trường học chụp còn ít à? Sao giờ anh lại đòi chụp nữa rồi?
Từ sau khi họ công khai mối quan hệ, cô chợt nhận ra ông xã càng ngày càng không biết kiềm chế rồi!
Mà thôi, gia đình họ chụp chung để làm kỷ niệm cũng được.
Lục Hạo rõ là hưng phấn hơn mẹ mình nhiều, giòn giã đáp: “Được ạ.” Bé vốn rất thích chụp hình, giờ lại còn được chụp chung với ba mẹ nữa thì tất nhiên là phải hưng phấn rồi.
“Cô có thể chụp một tấm cho gia đình tôi được không?” Lục Phỉ hỏi nhân viên bán hàng trong một góc.
Cô nhân viên lập tức gật đầu nói: “Dĩ nhiên rồi ạ.” Sau đó, cô ấy kích động tiến lên nhận lấy điện thoại từ tay Lục Phỉ, trong lòng chỉ còn đúng một suy nghĩ: Mình được cầm điện thoại của nam thần rồi!!!
Lục Phỉ đi tới cạnh Nhan Hạ và nắm tay cô, rồi kéo con trai tới trước mặt hai người họ.
“Tách tách tách…” Cứ như vậy, hình ảnh của gia đình họ liên tục được ghi lại trong điện thoại.
“Xong rồi ạ.” Nhân viên cẩn thận trả lại điện thoại di động cho Lục Phỉ, nỗi kích động vẫn chưa hề vơi đi chút nào.
Sau khi Lục Phỉ cảm ơn cô nhân viên kia thì gia đình họ thay đồ, tính tiền và rời khỏi cửa hàng.
Gia đình anh rời khỏi chưa được bao lâu thì đã có mấy người hâm mộ rối rít vọt vào, sau đó đi thẳng đến chỗ nhân viên bán hàng: “Tôi muốn lấy mấy bộ đồ mà nhà nam thần vừa mua.”
“Tôi cũng vậy.”
“Tôi nữa.”
“…”
Từng tốp từng tốp người ùa tới bao vây nhân viên.
Trời mới biết được họ đã kích động đến nhường nào khi thấy nam thần ở bên trong chọn quần áo đấy.
Dù vậy, họ vẫn kiềm chế tâm trạng khẩn trương lại vì không muốn quấy rầy đến nam thần.
“Có nhưng mà kích cỡ…” Nhân viên bán hàng do dự nhìn những người này.
Một khách quen vội nói: “Không sao, có đồ là được. À đúng rồi, công ty cô có chi nhánh khác không? Ở chi nhánh đó còn hàng không? Nếu còn thì vận chuyển thêm hàng qua đây đi.” Chỉ cần nghĩ tới việc được mặc đồ cùng kiểu với cả gia đình nam nữ thần là các cô đã cảm thấy vô cùng kích động rồi.
“Được ạ, xin chờ một lát.” Dù họ cảm thấy rất bất đắc dĩ trước tình huống này, nhưng ai nấy đều vui như mở hội khi nghĩ tới tiền thưởng.
Đã thế, hôm nay họ còn được tiếp xúc ở khoảng cách gần với minh tinh mình yêu thích nữa chứ.
Khi gọi cho các chi nhánh khác, nhân viên bên chi nhánh này bỗng trở nên hoảng hốt trước tin các tiệm khác đã bán sạch bách đồ.
Lý do cũng rất đơn giản: Ảnh chụp của cả nhà nam thần đã bị phát tán trên mạng rồi.
Nghĩ đến người hâm mộ chạy thục mạng vừa nãy, nhân viên này chợt đoán rằng đối phương đã đăng hình chụp được lên mạng rồi.
Có vẻ như cô gái này đã vô tình tuyên truyền miễn phí cho cửa hàng của họ rồi nhỉ?
Sau đó, cô ấy quay sang nói với các fan hâm mộ đang chờ đợi: “Xin lỗi quý khách, mẫu mã này ở các chi nhánh khác cũng đã hết mất rồi. Tuy hiện giờ công ty không có hàng y hệt nhưng mọi người có thể tham khảo một số mẫu tương tự.”
“Cũng được.” Tuy họ thích đồ giống y vậy hơn, nhưng không thể ra về tay không được!
Sau khi toàn bộ người hâm mộ rời khỏi cửa hàng, những nhân viên mới phát hiện ra gần như quần áo gia đình của họ đã sạch nhẵn.
Nam thần Lục đúng là nam thần quốc dân, sức hấp dẫn chuẩn không cần chỉnh luôn.
Ai nấy đều cười tít mắt khi nhìn lượng tiêu thụ cao vút của ngày hôm nay, chỉ nhiêu đây thôi cũng bằng tiền thưởng của mấy tháng cộng lại rồi đấy.
Cùng lúc đó, Hoàn Tử cũng vô cùng thoả mãn trước số lượng bình luận khổng lồ dưới bài đăng của mình.
“Chủ thớt, bạn thật tuyệt vời, chụp hình nào cũng giống chính diện hết. Có phải bạn đã chụp công khai luôn không?”
“A a a… Hâm mộ chủ thớt quá đi mất. Tiếc là tôi ở xa quảng trường Thời Đại, không thì cũng sẽ chạy qua cho mà xem.”
“Trong tay bạn còn hình nữa phải không? Mau đăng lên cho tụi tôi xem đi mà.”
“Không giao hình ra thì sẽ bị xử trảm đấy.”
“…”
Sau khi đọc những bình luận này, Hoàn Tử thoát khỏi giao diện của Weibo, mở album ảnh trong máy lên. Khi nhìn những tấm ảnh đáng yêu của Hạo Hạo, lòng cô ấy bỗng trở nên mềm mại.
Một lát sau, Hoàn Tử lại tiếp tục thả thêm quà đợt hai – ảnh Hạo Hạo tạo dáng và ăn bánh.
#Hoàn Tử: Quà đợt hai do chính tay Tiểu Hoàn Tử chụp đây! Hình minh họa. #
Sau khi đăng những tấm hình của Hạo Hạo, tâm trạng đang vui của Hoàn Tử càng rạo rực hơn nữa.
Hình vừa được đăng lên đã thu hút rất nhiều người, bình luận “Đáng yêu quá, đáng yêu quá đi mất” cứ liên tục tăng theo cấp số nhân.
Hoàn Tử rất thích mấy bình luận khen nam thần nhỏ dễ thương! Hạo Hạo nhà họ siêu đáng yêu luôn ấy chứ!
Dù ai có suy nghĩ tiêu cực nào đi chăng nữa, thì sau khi nhìn thấy vẻ đáng yêu dữ dội của Hạo Hạo cũng sẽ không nhịn được mà yêu nhóc mất.
Vì hạnh phúc của bánh bao nhỏ, cô ấy nhất định sẽ trở thành người ủng hộ trung thành của vợ chồng Lục Phỉ và Nhan Hạ.
Hoàn Tử chẳng để ý đến Weibo của mình nữa, vui vẻ ngâm nga một khúc nhạc rồi đi vào cửa hàng thức uống gọi một ly nước. Sau đó, cô ấy nhàn nhã ngồi thưởng thức, chống cằm ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Lúc này, gia đình Lục Phỉ chẳng hay biết gì về chuyện họ đã tạo nên “hiệu ứng minh tinh”, cứ mua đồ xong rồi trở về nhà thôi.
Khi đến cửa, Lục Hạo xoa cái bụng đói meo của rồi nhìn về phía Lục Phỉ: “Ba ơi, bánh ngọt hồi nãy không đủ nên giờ con đói quá.” Nếu ba mà không giành ăn với con thì giờ con đã không đói như vậy rồi.
Lục Phỉ hỏi: “Con muốn ăn gì?” Chuyện cũng đã lỡ rồi mà thằng con trai anh vẫn còn nhớ dai gớm.
“Sủi cảo được không ạ?” Lục Hạo chép miệng, không biết vì sao bỗng dưng mình lại muốn ăn sủi cảo quá đi mất!
Khi nghe thấy con trai nhắc đến sủi cảo, Nhan Hạ liền nói: “Lần trước em làm không ít sủi cảo, trong tủ lạnh vẫn còn dư lại đấy, chỉ cần lấy ra nấu thôi.”
“Ừm.” Lục Phỉ gật đầu, xắn tay áo lên một cách ưu nhã rồi đi thẳng vào nhà bếp.
“Con đi xem ba nấu đây mẹ ơi.” Lục Hạo vừa nói vừa dùng đôi chân ngắn cũn đi vào bếp.
Bé đang đói lắm rồi, giờ chỉ mong vào bếp ăn vụng chút thôi.
Nhan Hạ vừa nhìn là đã biết con trai nhà mình định làm gì, cô đưa mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé chạy ào vào bếp, rồi cầm quần áo mới mua về phòng.
Trong lúc ông xã nấu cơm, cô sẽ sửa lại quần áo
đôi chỗ và giặt luôn, vậy thì họ có thể mặc được vào ngày kỉ niệm của nhà trẻ rồi.
Cô rất mong chờ cảnh tượng gia đình họ tham gia hoạt động lần này đấy!
Nhan Hạ sửa xong mấy bộ đồ thì một mùi thơm ngào ngạt từ trong phòng bếp đã bay ra, bụng cô cứ réo liên hồi.
Sủi cảo vỏ mỏng và thịt nhiều đã lôi kéo cô đến gần phòng bếp, vừa đi đến cửa đã nghe thấy giọng nói non nớt của con trai vang lên.
Lục Hạo vừa cầm cái muỗng có một miếng sủi cảo vẫn còn nghi ngút khói đến trước mặt ba vừa nói: “Nóng… Nóng quá đi mất, ba thổi cho Hạo Hạo đi ba.”
Lúc này, bé đang đứng trên ghế, tay thì chống trên cái bàn bếp dài với vẻ sốt ruột.
Thức ăn đã dâng tận miệng rồi mà còn ăn không được là sao vậy nè?
Gấp chết bé mất!
Bé đã thổi một lúc lâu rồi nhưng vẫn chẳng khả quan hơn là bao, thế là bé đành phải cầu cứu ba mình.
“Con tự thổi đi.” Lục Phỉ nói thẳng, rồi chú tâm bày nốt sủi cảo trong nồi ra đĩa.
Nghe vậy, bé nhìn ba bằng ánh mắt ấm ức: “Ba ngược đãi Hạo Hạo! Ba nhìn miệng Hạo Hạo bị bỏng rồi này.”
Nói xong, vẻ mặt bé trông càng tủi thân hơn, lại nói tiếp: “Nếu mẹ ở đây thì có phải ba sẽ thổi cho mẹ không?”
“Dĩ nhiên, mẹ con là vợ ba mà.” Lục Phỉ gật đầu với vẻ đương nhiên, động tác trên tay vẫn thoăn thoắt.
Lục Hạo lẩm bẩm: “Con cũng muốn có vợ.” Bé cũng muốn có một cuộc sống hạnh phúc như ba mẹ vậy.
“Khi nào con mọc đủ lông rồi thì hãy bàn đến vấn đề này.” Lục Phỉ nghe thấy thế liền quay đầu nhìn con.
Ngay sau đó, khóe mắt anh nhìn thấy bà xã đang đứng cạnh cửa, khuôn mặt dần trở nên dịu dàng. Tuy anh có chút chột dạ khi nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi giữa mình và Hạo Hạo, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Em xong rồi à?”
Nhan Hạ cười nói: “Ừm, không thì còn lâu em mới biết được anh lại có khi như vậy.” Lục Phỉ khiến cô rất vui! Mặc dù ông xã luôn thích chọc con trai, nhưng hành động của anh lại làm cô cảm động không thôi. Bây giờ, cô chỉ muốn hôn anh thật nồng nàn mà thôi!
Lục Phỉ ung dung nói: “Anh vốn là vậy mà.” Khi thấy sủi cảo đã hấp xong, anh dùng muỗng vớt lên, cẩn thận xếp lên đĩa, rồi bưng ra khỏi bếp.
Lúc tới cạnh bà xã, anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, vừa định rời khỏi thì đột nhiên bờ môi mềm mại kia lại xáp tới rồi mới nhanh chóng chấm dứt.
Lục Phỉ chợt ngây ra trước sự chủ động của vợ, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô, mãi mà vẫn không biết phải phản ứng thế nào.
“Con cũng muốn ạ.” Sau khi ăn xong sủi cảo nguội ngắt trên muỗng của mình, sự chú ý của Lục Hạo lại tập trung sang bên này. Thấy ba mẹ tình cảm như vậy, bé liền vội vàng chạy tới bên cạnh mẹ rồi cái miệng nhỏ cũng chu lên đòi hôn.
“Con nghịch ngợm quá đi nhé.” Cô thấy dáng vẻ rướn cổ này của con thì bẹo má bé, thầm nghĩ sao dạo gần đây con trai cứ thích làm nũng thế nhỉ?
“Hạo Hạo không nghịch ngợm chút nào hết ạ!” Lục Hạo lập tức phản bác.
“Con mà không nghịch ngợm mới lạ đấy.” Cô tiếp tục cười híp mắt.
Lục Phỉ thẫn thờ nhìn chằm hai mẹ con đối đáp nhau, sự tập kích bất thình lình ban nãy vẫn còn khiến anh trở tay không kịp.
Từ trước đến giờ, chỉ cần có Hạo Hạo ở gần thì bà xã sẽ không bao giờ tỏ ra quá thân mật với anh.
Vậy hành động vừa rồi của cô có ý gì?
Lục Phỉ suy nghĩ trong giây lát rồi thầm đoán, liệu có phải ban nãy bà xã đã bị anh mê hoặc đến mức không khống chế nổi không nhỉ?
Nhan Hạ đối phó với con trai xong xuôi, quay lại thấy chồng vẫn còn đang đứng trầm tư thì cười nói: “Mình ăn cơm thôi anh.”
Nghe tiếng vợ, Lục Phỉ mới hoàn hồn, lại thấy cô đang nhìn anh bằng cặp mắt vương nét cười thì lập tức cảm thấy ngạc nhiên.
Anh vừa bị vợ… Ghẹo sao?
Bà xã anh càng ngày càng dũng cảm rồi đấy!
Dù nghĩ như vậy, nhưng anh cũng chỉ có thể đặt dĩa sủi cảo trên tay lên bàn ăn, rồi xoay người đi lấy đũa.
Lục Hạo thèm thuồng nhìn sủi cảo trên bàn, vội vã chạy tới bên bàn ăn. Một cái ban nãy còn khiến bé thòm thèm mãi, bây giờ đã bớt nóng rồi thì bé đã có thể ăn nhanh hơn rồi nhỉ?
Sau đó, Lục Hạo leo lên ghế, rồi la lớn về phía bếp: “Ba ơi, con muốn ăn sốt cà chua, ba lấy thêm nhiều nhiều cho con nha!”
Trong mắt Lục Hạo, người ba này đã trở thành chân chạy vặt chính hiệu rồi.
Yay! Cuối cùng thì bé đã có thể ăn sủi cảo rồi!
Trong bếp, Lục Phỉ nghe thấy thế bèn lấy cho bé thêm không ít sốt cà chua. Chậc, không biết khẩu vị của con trai anh giống ai nữa, chỉ thích ăn mấy thứ chua ngọt thôi.
Anh vừa lấy sốt cà chua xong thì tiếng của vợ cũng vang lên: “Chồng ơi, em muốn chấm dấm.”
Nghe vậy, anh lại đặt chai xì dầu trong tay xuống, rồi quay sang lấy dấm cho cô.
Khi Lục Phỉ đi ra thì thấy hai mẹ con đã ăn vụng được mấy miếng rồi. Thế là, anh đặt từng món nước chấm của cả hai xuống trước mặt họ.
“Cám ơn ba ạ.” Lục Hạo cầm bát, lập tức chấm thật nhiều sốt lên sủi cảo rồi mới hài lòng cho vào miệng.
Nhan Hạ cũng để sủi cảo ngập trong bát dấm, rồi mới ăn rất ngon lành.
Khi thấy vợ con vui vẻ ăn, Lục Phỉ nhếch môi cười, sau đó cũng bắt đầu ăn.
Chỉ lát sau, một đĩa sủi cảo khổng lồ đã bị ba người chén sạch.
Lục Phỉ ngạc nhiên nhìn cái đĩa rỗng tuếch, sao anh lại cảm thấy hôm nay nhà họ ăn nhanh thế thỉ?
Lục Hạo xoa cái bụng tròn vo của mình, vui vẻ nói: “Ngon quá nên con ăn no căng cả bụng luôn rồi.” Đã vậy, bé còn liếm môi như thể còn chưa đã thèm nữa.
“Nãy giờ mẹ ăn nhiều vậy mà cũng không cảm thấy no.” Nhan Hạ cũng xoa cái bụng bằng phẳng của mình: “Chắc vì hôm nay đi nhiều quá.”
Nghe mẹ nói thế, Lục Hạo vội vàng hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ với ba đi chơi ở đâu vậy ạ?”
Cô cười đáp: “Ba mẹ về thăm trường cũ ấy mà.”
“Lần sau ba mẹ đi chơi thì nhớ đưa Hạo Hạo đi theo nhé! Hạo Hạo cũng muốn đến thăm trường của ba mẹ lắm ạ. Ba mẹ biết trường học của Hạo Hạo ở đâu nhưng Hạo Hạo lại không biết trường của ba mẹ.” Hạo Hạo nghe thế thì suy nghĩ một chút rồi nói ra ý nghĩ của mình.
Nhan Hạ cười, véo yêu mũi con trai: “Mẹ biết rồi!”
Lục Hạo nở một nụ cười xán lạn khi nghe mẹ đã đồng ý, sau đó trèo xuống khỏi ghế, vui vẻ nói: “Ba mẹ ơi, Hạo Hạo đi xem ti vi trước ạ.”
Bé vừa dứt lời đã nhào tới sô pha trong phòng khách.
Sau khi nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Hạo Hạo, cô mới đứng dậy dọn dẹp bàn ăn.
“Cứ để đấy cho anh, em đi nghỉ ngơi trước đi.” Lục Phỉ vội vàng cản cô lại.
Nhan Hạ trả lời: “Anh nấu rồi, giờ để em dọn.” Giờ cô mới phát hiện, bắt đầu từ lúc ông xã về nhà thì cô đã rất ít khi phải làm việc nhà rồi.
“Ừ.” Lục Phỉ không ngăn cô nữa, chỉ chờ sau khi vợ bê đồ vào bếp thì đi vào theo.
Nhan Hạ vừa rửa xong cái bát đầu tiên thì anh đã nhận lấy và lau khô. Thấy anh như vậy, cô có muốn từ chối cũng không được, đành đưa cho anh tiếp.
Bát đũa rất nhanh đã được rửa xong, hai người rửa tay rồi đi ra ngoài. Lúc tới trước ghế sô pha đã thấy con trai ngủ quên rồi, trong tay vẫn còn cầm khư khư cái điều khiển.
Anh nhìn sang bà xã rồi nói: “Anh đưa con về phòng, em xem ti vi trước đi.”
Nghe vậy, Nhan Hạ lắc đầu: “Em cũng hơi mệt như Hạo Hạo, giờ em về phòng trước đây.”
“Ừ.” Lục Phỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó bế bé lên.
Nhan Hạ ngáp một cái rồi trở về phòng rửa mặt thay quần áo, vừa lên giường đã ngủ luôn.
Lục Phỉ đưa Lục Hạo về phòng xong quay lại đã thấy vợ ngủ đến là ngon lành, sắc mặt anh chợt khó tả.
Tối nay chỉ còn mình anh thức thôi à?
Chẳng phải bầu không khí của hôm nay rất lãng mạn sao?
Thấy bà xã ngủ ngon như vậy, anh không đành lòng đánh thức cô dậy chút nào, bèn đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, anh lên giường, ôm lấy vợ, khẽ hôn lên trán cô và nhắm mắt lại.