Đến chiều, Lục Phỉ và Nhan Hạ đến một bệnh viện tư nhân để kiểm tra. Sau hai tiếng, họ nhận được kết quả xét nghiệm HCG* cơ bản nhất.
*HCG: Là một loại hormone tiết ra từ hợp bào nuôi, có vai trò kích hoạt các tế bào mầm của bào thai phát triển và trưởng thành. Đồng thời, HCG còn giúp k1ch thích tiết ra hormone sinh dục, hình thành giới tính của thai nhi. Xét nghiệm nồng độ beta HCG có thể xác định tuổi thai và theo dõi tình trạng thai kỳ.
Cô hết nhìn tờ xét nghiệm ghi mình mang thai hai tuần, rồi lại nhìn ông xã ở bên cạnh, thầm nghĩ họ chỉ không sử dụng biện pháp tránh thai mấy lần mà đã dính chưởng rồi.
Tuy Nhan Hạ chưa sẵn sàng có thai lần nữa, nhưng khi cô đã có thì cả hai không hề cảm thấy áp lực chút nào.
Sắc mặt Lục Phỉ trở nên dịu dàng khi nhận được chẩn đoán chính xác, quay sang thấy vợ yêu vẫn còn ngơ ngác thì véo nhẹ má cô.
Nhan Hạ hoàn hồn trước cơn đau nhói từ má truyền đến, lại nhìn sang gương mặt tuấn tú của ông xã kề sát mặt mình, khẽ khàng hỏi: “Sao vậy anh?”
Anh nhắc nhở vợ ngay: “Nếu em còn ngây ra đó thì Hạo Hạo…”
Nghe vậy, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra xem giờ, gấp gáp nhét tờ xét nghiệm vào trong túi xách của mình rồi nắm tay chồng ra ngoài: “Đến giờ tụi mình phải đi rồi.”
Lúc anh cảm nhận được lực không hề nhẹ trên cánh tay của mình thì chỉ lắc đầu với vẻ dịu dàng.
Khi họ đến nhà trẻ, Hạo Hạo vẫn còn trong lớp. Họ lẳng lặng ngồi trong xe chờ con tan học, Lục Phỉ chống cằm nhìn bà xã, còn Nhan Hạ thì đang suy nghĩ vẩn vơ. Tuy vậy, cả hai đều nghĩ đến bào thai trong bụng cô.
Một lát sau, Nhan Hạ bỗng dưng cất lời: “Nếu như tụi mình lại sinh một đứa con trai nữa thì sao?” Sau khi biết tin mình mang thai thật, cô cứ nghĩ về giới tính của đứa trẻ trong bụng mình mãi thôi…
Lục Phỉ nhướn mày, rồi nói: “Chỉ cần là con của tụi mình thì anh đều thích.”
Tuy lúc ấy ấy Lục Phỉ nói muốn con gái, mà anh cũng khát khao có một đứa con gái, nhưng nhưng đến khi bà xã mang thai thật thì con trai hay con gái đã không còn quan trọng, miễn sao bé là kết tinh tình yêu của họ là được.
“Ừm.” Cô gật đầu với vẻ đồng ý, chỉ cần là con của mình thì dù là trai hay gái đều được cả.
Anh lại nói tiếp: “À mà, nếu em sinh một đứa em trai cho Hạo Hạo, thì em phải nghĩ cách để giải thích cho thằng bé hiểu vì sao em gái lại biến thành em trai đấy nhé.”
Nhan Hạ ngẩn ra, chợt nhớ tới cảnh con trai nhìn chằm chằm vào bụng của mình rồi đòi em gái.
Đúng nhỉ, cô nên nói thế nào với Hạo Hạo mới phải đây?
Cô có nên khuyên nhủ bé rằng em trai hay em gái đều giống nhau không?
Lúc này, tiếng chuông báo tan học của nhà trẻ bỗng vang lên, vô tình cắt đứt suy nghĩ của hai người họ.
Họ bước xuống xe, yên lặng chờ đợi con cái của mình như các bậc cha mẹ khác. Tuy vậy, có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng xì xào bàn tán.
Lát sau, Lục Phỉ và Nhan Hạ mới thấy lớp Hạo Hạo tan học.
Từng gia đình lần lượt đi đến đón con mình đi, trên mặt đứa nào đứa nấy cũng rạng rỡ.
Thấy vậy, hai mắt Nhan Hạ sáng rực, thầm nghĩ: Sao bé nào cũng đáng yêu hết vậy? Sau đó, cô lại nghĩ đến việc gia đình họ sắp có thêm một cục cưng nữa, cõi lòng bỗng trở nên ấm áp.
Rất nhanh cô đã nhìn thấy bóng dáng của con trai trong đám đông, bé vừa hay cũng nhìn thấy mẹ, vui vẻ chạy tới chỗ mẹ đang đứng.
Cả ngày hôm nay bé không được nhìn thấy mẹ, nên bé nhớ mẹ lắm lắm!
Lúc Hạo Hạo sắp chạm tới mẹ thì đã bị một bàn tay khác nhanh nhẹn ôm vào lòng.
Lục Hạo vội vàng hỏi ba: “Ba làm gì vậy ba?” Bé lại bị ba chặn lại nữa rồi, bé muốn ôm mẹ mềm mại thơm tho chứ không phải ba xấu xa!
Lục Phỉ bình tĩnh trả lời: “Ba muốn ôm con ấy mà.” Bây giờ bà xã đang có thai, anh không thể để Hạo Hạo nhào vào lòng cô như trước được nữa.
Nghe thấy ba nói muốn ôm mình, Lục Hạo kiêu ngạo đáp: “Con muốn mẹ ôm cơ.” Tuy vậy, bé vẫn cảm thấy rất vui. Bé biết ngay là ba rất thương mình, nhưng bình thường ngại nói thôi mà.
Nghe vậy, Lục Phỉ chỉ lẳng lặng nhìn con trai.
Ban đầu Lục Hạo cũng mở to mắt đáp trả, nhưng lâu dần cũng thua ba, khí thế cũng yếu đi. Sau đó, bé lập tức quay sang nhìn mẹ bằng ánh mắt mong chờ, rồi nói: “Mẹ có muốn ôm Hạo Hạo không ạ?”
Nhan Hạ khẽ cười khi nhìn ánh mắt tội nghiệp của con trai, rồi cô giơ tay về phía bé. Thấy vậy, mắt Lục Hạo sáng rực, rướn người về phía mẹ.
Lục Phỉ nhìn thoáng qua bà xã, nhẹ nhàng đặt con vào lòng cô.
Anh tin vợ sẽ tự biết cân nhắc.
Lục Hạo ngoan ngoãn ôm cổ mẹ, khoé môi nở nụ cười ngọt ngào. Nhan Hạ cũng ôm lấy cơ thể mềm mại của Lục Hạo với nụ cười dịu dàng.
Anh thấy dáng vẻ bịn rịn của hai mẹ con thì chỉ bất đắc dĩ nói: “Mình về thôi nào.”
Lục Hạo nghe vậy liền chào tạm biệt cô giáo Lý đang sắp xếp cho các bạn khác cách đó không xa: “Thưa cô, con về ạ.”
Nghe thấy tiếng Lục Hạo, cô giáo Lý vội ngẩng đầu lên chào bé: “Tạm biệt Hạo Hạo.”
Đợi cô Lý nói xong, Lục Phỉ và Nhan Hạ mới dẫn con trai vào trong xe.
Lúc gia đình họ ở đây, một số người đã lấy điện thoại ra chụp ảnh. Họ đã quá quen với việc này, Lục Hạo còn tươi cười chào hỏi những người đó.
Dần dần, ba người phát hiện ra mình càng ở tại nhà trẻ càng lâu thì càng ít người chạy tới chụp ảnh.
Chắc vì họ đã nhìn thấy Lục Phỉ nhiều lần trong cùng một chỗ, nên không còn kích động như ban đầu nữa.
Nói thì nói vậy nhưng vẫn có một số người kích động không thôi.
***
Một lát sau, Lục Phỉ nghiêm túc lái xe, Nhan Hạ vừa ôm con trai vừa ngáp ngắn ngáp dài. Đúng là mang thai dễ mệt thật, bây giờ mà được nằm trên một chiếc giường lớn thì cô đã ngủ say như chết rồi ấy chứ.
“Mẹ mệt hả mẹ?” Lục Hạo thấy động tác của mẹ cũng giống mình khi buồn ngủ, nên bé mới đoán rằng mẹ đang buồn ngủ.
Cô nghe thấy câu hỏi của con trai, bèn bất đắc dĩ trả lời: “Mẹ không mệt, mà chỉ muốn ngủ thôi.”
Bé lại hỏi tới: “Trời còn chưa tối mà sao mẹ lại buồn ngủ vậy mẹ?”
Cô hỏi ngược lại con: “Chẳng phải con cũng hay ngủ trên đường về nhà đấy sao?” Có đôi khi, những câu hỏi của trẻ con luôn khiến người lớn phải bó tay luôn.
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ bé của Lục Hạo ửng hồng, bẽn lẽn dúi đầu vào lòng mẹ.
Lục Phỉ nhìn hai mẹ con qua kính chiếu hậu, tâm trạng bây giờ của anh rất khó tả khi thấy con trai cứ tỉnh bơ ôm vợ mình.
Một lát sau, Nhan Hạ đẩy nhẹ đầu con ra, rồi cười nói: “Hạo Hạo, mẹ hỏi con một chuyện nhé?”
“Dạ.” Bé vội vàng gật đầu.
“Nếu mẹ có em trai thì con sẽ cảm thấy thế nào?”
Lục Hạo hỏi ngược lại cô: “Em trai là gì vậy mẹ?” Bé chỉ biết em gái trông ra sao thôi, còn em trai… Chui ra từ đâu vậy nhỉ? Mặt mũi ra sao ta?
“Em giống Hạo Hạo vậy đó.” Cô hơi phân vân trước câu hỏi của bé, lát sau mới đưa ra một đáp án chung chung.
Lục Hạo suy nghĩ một lúc lâu mới nghiêm túc trả lời mẹ: “Chẳng phải mẹ đã có Hạo Hạo rồi sao ạ? Con vẫn thấy có em gái tốt hơn.”
“Em trai không nhìn y hệt Hạo Hạo đâu. Vả lại, em sẽ nhỏ hơn con, thế thì con có thể làm anh trai rồi…”
Lục Hạo tiếp tục bày tỏ khát vọng muốn có em gái mãnh liệt với mẹ: “Có em gái cũng được làm anh trai mà mẹ! Con thấy em An An và em Tâm Tâm rất đáng yêu, nên con thích có em gái lắm.”
Nhan Hạ thấy dáng vẻ nghiêm túc của con trai, chợt cảm thấy khả năng mình sinh con gái đã cao hơn hẳn.
Nghĩ vậy, cô vuốt tóc con rồi từ tốn nói: “Ừm, mẹ chỉ hỏi thế thôi.”
Lục Hạo chớp mắt, sau đó nhìn chằm chằm vào mẹ với vẻ hết sức nghiêm túc: “Vậy khi nào thì con mới có em gái vậy mẹ? Có phải con sắp có em gái như ba nói không ạ?”
Cô đáp với vẻ hàm hồ: “Chắc vậy đấy con.” Tuy em bé sẽ ra đời trước thời gian mà ông xã đặt ra, nhưng còn lâu cô mới nói vậy với con.
“Dạ.” Lục Hạo nhẹ nhàng đáp lại rồi nghiêm trang suy tư gì đấy.
Nhan Hạ thở phào nhẹ nhõm khi thấy cuối cùng con trai cũng chịu chấm dứt vấn đề này. Nói thật thì cô không muốn nói mãi về chuyện này trước khi đứa bé chào đời.
Cô đặt tay lên trên bụng, thầm nghĩ: Con trai hay gái thì… Tùy duyên vậy!
Anh nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của vợ yêu thì khẽ mỉm cười, tuy ai cũng bảo phụ nữ có thai ngốc đi hẳn ba năm nhưng chưa gì mà vợ đã bắt đầu có triệu chứng rồi ư?
Đến tối, Lục Phỉ nấu xong bữa tối thì gia đình họ vui vẻ quây quần với nhau, sau đó cả ba người ngồi xem ti vi trong phòng khách.
Đúng tám giờ, Nhan Hạ bỗng ngáp lên ngáp xuống rồi nói: “Hai ba con cứ xem tiếp đi, em đi ngủ trước đây.”
“Ừm.” Anh gật đầu rồi nhìn theo bóng dáng bà xã về phòng. Mãi sau, anh mới thu hồi ánh mắt của mình.
Bỗng dưng, anh nhớ tới chuyện mình không thể chạm vào bà xã trong khoảng thời gian cô có thai!
“Ba ơi.” Lục Phỉ đang suy nghĩ thì đột nhiên con trai lại gọi anh một tiếng, khiến anh vội hoàn hồn.
“Sao
vậy con?” Giọng nói trầm thấp của anh vô cùng quyến rũ.
Bé vừa xoa đôi mắt díp lại của mình vừa nói: “Con cũng buồn ngủ rồi ạ.”
Anh vô thức trả lời con: “Vậy con đi ngủ đi.”
Lục Hạo nhìn chằm ba với ánh mắt mong chờ rồi hỏi: “Tối nay con có được ngủ cùng với mẹ không ạ? Lâu lắm rồi con chưa được ngủ cùng ba mẹ nữa.”
“…”
“Không được ạ?”
“Được chứ.” Lục Phỉ bình tĩnh gật đầu.
“Thật ạ? Mình mau đi thôi ba.” Lục Hạo vừa dứt lời đã nhanh chóng kéo ba về phía phòng ngủ chính, mà anh cũng mặc cho bé lôi kéo.
Lúc đến trước cửa phòng ngủ, Lục Phỉ bế con lên rồi nhẹ nhàng mở cửa.
Anh nhỏ giọng hỏi bé: “Đừng đánh thức mẹ, hay giờ ba con mình về phòng của con nhé?”
Lục Hạo gắng gượng nói: “Dạ.” Tuy vậy, mắt bé vẫn cứ lưu luyến nhìn theo dáng mẹ đang ngủ trong phòng.
Bé ngoan thì không nên quấy nhiễu lúc mẹ ngủ!
Sau đó, Lục Phỉ bế con trai về phòng và cùng nằm trên chiếc giường nho nhỏ. Chốc lát sau, Lục Hạo đã nhanh chóng thiếp đi trong lòng ba…
Lòng anh bỗng dịu xuống khi cảm giác được cơ thể mềm mại của con trai co ro trong ngực mình.
Tuy anh hay giả vờ “ghét” con trai, nhưng thật ra thì bé đã chiếm cứ một vị trí rất quan trọng trong lòng anh.
Con trai ngốc của ba!
Lục Phỉ lặng lẽ nói thầm xong, ôm con vào trong lòng, rồi lấy điện thoại ra chụp hình bé đang nằm trong vòng tay mình.
Sau khi chụp xong, anh liền đăng nó lên Weibo với nội dung như sau:
# Lục Phỉ v: Bình thường thì giống quỷ nhỏ, lúc ngủ lại hệt như thiên sứ! #
Xong xuôi, Lục Phỉ cúi đầu nhìn con trai mình thì thấy khuôn mặt bé mũm mĩm trắng nõn, lông mi vừa dài vừa cong, cái mũi nhỏ thẳng như dọc dừa, cái miệng gáy o o… Nhìn bé y như thiên sứ nhỏ kế thừa tất cả ưu điểm của mình và bà xã vậy.
Sau đó, anh lại nhìn về phía điện thoại của mình thì thấy dưới Weibo đã có không ít bình luận.
“Đáng yêu quá đi mất!!! Khó khăn lắm nam thần Lục mới chịu đăng hình của nam thần nhỏ đấy nhá!”
“Wow wow wow… Quà buổi tối đây sao!”
“Tôi chỉ đang thắc mắc là hai ba con họ đi ngủ sớm vậy ư?”
“Dễ thương quá trời quá đất luôn!!! Tại sao chỉ có hình của nam thần nhỏ, chứ không có hình cả gia đình họ vậy?”
“Có vẻ như đây là phòng của nam thần nhỏ, mà bé lại còn nằm trong lòng nam thần Lục, chẳng lẽ… Hôm nay nữ thần Nhan ngủ một mình ư?”
“Tôi lại cảm thấy là nữ thần Nhan đuổi nam thần Lục ra khỏi phòng, nên anh ấy đành phải ngủ chung với nam thần nhỏ ấy mà!”
“Đồng ý +1”
“…”
Lục Phỉ hứng thú lướt phần bàn luận tràn ngập đủ loại suy đoán của fan một lát rồi mới tắt điện thoại, nhìn đồng hồ treo tường lại thấy mới chín giờ…
Mới chín giờ thôi sao?
Tuy anh chưa bao giờ ngủ lúc chín giờ, nhưng cứ thử xem sao. Anh lẳng lặng nhắm mắt lại rồi thiếp đi tự khi nào.
***
Hôm sau, khi Lục Phỉ tỉnh dậy thì trời đã sáng. Qua một lát, anh mới nhớ hôm qua mình ngủ ở phòng Hạo Hạo.
Lục Hạo thấy bên ba có động tĩnh liền mở mắt, giọng nói ngọt ngào cũng cất lên: “Chào buổi sáng, ba.”
Nghe vậy, anh hoàn hồi đáp lời: “Chào buổi sáng.”
Lục Hạo nở nụ cười xán lạn rồi xoa bụng mình với vẻ tội nghiệp: “Ba ơi, Hạo Hạo đói rồi.”
Bé vừa dứt lời, bầu không khí ấm áp giữa họ bỗng mất sạch.
Ngay lúc này, họ ngửi được một mùi thức ăn thơm nức. Lục Hạo hít một hơi thật sâu, ngồi bật dậy, nhanh chóng mang giày và chạy cái vèo ra ngoài.
Lúc nhìn dáng vẻ nóng vội của con trai, Lục Phỉ bỗng dưng nghĩ đến bà xã.
Cô đã rời giường rồi sao?
Nghĩ vậy, anh cũng vội vàng rời giường.
Anh vừa đến cửa phòng bếp thì đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc đang đứng trong đó.
“Sao em dậy sớm vậy?” Lục Phỉ đến cạnh bà xã, thấy cô đang chiên ba cái trứng thì thuận tay làm tiếp.
Cô không từ chối, chỉ cười nói: “Em ngủ đủ rồi nên tinh thần rất sảng khoái.”
Vừa dứt lời, cô quay người lấy ra ba cái ly rồi rót sữa nóng mới nấu ở trong nồi bên cạnh vào. Cùng lúc đó, bánh mì cũng đã được nướng xong.
Tuy Lục Hạo hoa cả mắt trước đống đồ ăn chỉ có tăng chứ không giảm trước mặt, nhưng bé biết chắc hôm nay mình sẽ có một bữa sáng cực kỳ ngon miệng.
Nghĩ vậy, khoé miệng bé khẽ động đậy, khuôn mặt tràn đầy sự mong đợi xen lẫn thích thú.
Thấy ba vừa mới chiên xong trứng, bé lại nhìn nó một cách thèm thuồng.
Nhan Hạ thấy con tỏ ra thèm thuồng thì vội nhắc: “Con nhớ đi đánh răng rửa mặt rồi hẵng ăn.”
“Dạ.” Lục Hạo hết lưu luyến nhìn đủ loại thức ăn trên bàn rồi lại nhìn ba:: “Ba cũng chưa đánh răng rửa mặt đấy ba!”
Nhan Hạ chỉ cười khi thấy con trai cứ thích phá ba nó: “Anh đi rửa mặt với con trước đi, em đợi hai ba con ra ăn chung cho vui luôn.”
“Đi thôi ba ơi.” Trong lúc nói chuyện, bé đã đi đến cạnh ba rồi cố hết sức đẩy ba đi. Thế là, hai người họ cứ đẩy qua đẩy lại suốt cả quá trình ra khỏi phòng bếp vậy đấy.
Nhan Hạ cười tươi rói khi nhìn theo bóng dáng của hai ba con, nghĩ thầm: Cuộc sống của mình thật hạnh phúc.
Sau khi ăn xong bữa sáng ngon miệng, họ cùng đưa con trai đến nhà trẻ, rồi chạy qua tòa soạn của Đào Hữu.
Dù buổi tối mới ghi hình, nhưng giờ họ phải đến sớm hơn.
Lúc hai người vừa tiến vào tòa soạn, một tin sốt dẻo khiến cả giới giải trí phải sửng sốt bỗng nhiên được tung ra với nội dung như sau: # Trạng thái mới nhất của Tạp chí giải trí Nhật Khan: Đêm nay chúng tôi sẽ phỏng vấn trực tiếp đôi vợ chồng Lục Phỉ và Nhan Hạ, mọi người có mong đợi không? #
Cuối cùng thì vợ chồng họ cũng chính thức xuất hiện trước cánh truyền thông rồi!
Liệu đây có phải là tiết mục đầu tiên của họ sau khi Nhan Hạ đã được fan hâm mộ của chồng mình công nhận?
Chỉ cần là lần đầu tiên thì cái gì cũng có thể khiến mọi người chú ý cả.
Rất nhanh đã có hằng hà sa số người vào website để săn lùng thêm chi tiết, sẵn tiện còn ngắm hình của vợ chồng họ cho đã mắt!
“Vui quá, tối nay sẽ được thấy nam nữ thần rồi.”
“Tạp chí giải trí Nhật Khan ghê gớm thật, vậy mà lại mời được cả Lục Phỉ và Nhan Hạ luôn…”
“A a a, cuối cùng tôi cũng thấy được vợ chồng họ sau khi công khai rồi!!! Tối nay tôi sẽ ủng hộ họ hết mình.”
“Lần đầu tiên tôi thấy Tạp chí giải trí Nhật Khan đáng yêu vậy đấy… Mong đợi đến tối quá đi mất.”
“…”
Tổng biên tập của Tạp chí giải trí Nhật Khan thấy tất cả cư dân mạng đều rất ngóng trông đến tiết mục tối nay thì trong lòng vô cùng thoả mãn.
Anh ta chỉ dùng một tấm hình mà đã có thể được phỏng vấn vợ chồng Lục Phỉ là quá hời rồi. Không những thế, cả hai còn tốt bụng bảo sẽ tuyên truyền cho toà soạn của họ nữa.
Vậy nên, anh ta tin rằng tiết mục này không chỉ thành công rực rỡ, mà tiền còn tự dâng tới cửa.
Ngay sau đó, điện thoại bỗng vang lên, anh ta nở nụ cười đầy ẩn ý khi thấy tên người gọi.
“Alô.”
“…”
“Tôi nhớ Tổng giám đốc Lưu mà.”
“…”
“Dĩ nhiên là thật rồi. Giờ họ đang tham quan nơi sẽ truyền hình trực tiếp, tới tối là phát sóng ngay ấy mà.”
“…”
“Quảng cáo ấy hả? Giờ anh là người đầu tiên đấy…. Được thôi.”
“…”
“Người nào ra giá cao mới được chọn, tôi không thể đảm bảo anh sẽ được chiếu trước khi bắt đầu đâu.”
“…”
“Được chứ.”
Sau khi bàn bạc xong xuôi về quảng cáo này thì điện thoại lại đổ chuông…
Nhìn chung thì những tiếng chuông điện thoại liên hồi không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ vì đời sắp lên hương của tổng biên tập.
Thời gian dần trôi khi Lục Phỉ và Nhan Hạ đi theo Đào Hữu để tham quan một vòng toà soạn.
Chẳng mấy chốc, màn đêm đã buông xuống…