Editor: Tiểu Bánh bao
Beta-er: Nhạc Dao
Vưu Khánh biết Lục Phỉ có con trai nên mới cảm thấy kỳ lạ khi thấy anh xem quần áo của bé gái, giờ lại nhìn sức ăn khủng của Nhan Hạ, anh ta đã đoán được lý do anh hành xử như vậy rồi.
Không ngờ Lục Phỉ lại thích con gái đến vậy.
Nghĩ vậy, hình tượng Lục Phỉ trong lòng anh bỗng trở nên rất đỗi hiền từ, thậm chí còn có phần thật đáng yêu.
Vưu Khánh vừa nói xong, Lục Phỉ quay sang nhìn chằm chằm anh ta, còn Nhan Hạ lại vuốt bụng mình, ăn ý cùng nghĩ: Lẽ nào hành động của họ lộ liễu đến mức ấy ư?
Khi thấy động tác của Nhan Hạ, Vưu Khánh càng thêm khẳng định suy đoán của mình, đắc ý nói: “Thấy em thông minh chưa?”
“Vì thai nhi chưa đầy một tháng tuổi nên chúng tôi chưa định công khai ấy mà.” – Nhan Hạ vội vàng giải thích với anh ta.
“Em hiểu mà.” Vưu Khánh cười đáp: “Anh em cột chèo là phải giữ bí mật giúp nhau chứ, chừng nào hai người còn chưa nói thì em cũng chưa biết đâu đấy.”
Nói xong, anh ta còn giơ tay giả vờ khoá miệng mình lại.
Nghe vậy, cô cười trả lời: “Cảm ơn anh.” Công nhận là Vưu Khánh hài hước dí dỏm hơn hẳn dự đoán của cô luôn ấy.
Đúng là hình tượng trên màn ảnh và đời thực cách xa nhau nhiều thật.
Nói thật thì Nhan Hạ cảm thấy họ của ngoài đời chân thật hơn nhiều lắm.
Trước kia, cô cứ tưởng rằng ông xã là một nam thần lạnh lùng. Đến khi họ tiếp xúc với nhau, cô mới phát hiện ra rằng Lục Phỉ không hề kiêu ngạo như những gì người khác đánh giá, mà anh chỉ đang dùng bề ngoài lạnh lùng để che giấu con người thật của mình mà thôi.
Anh từng bộc bạch với cô rằng, từ nhỏ đến lớn luôn có rất nhiều nữ sinh muốn tiếp cận anh, mà anh lại cực kỳ chán ghét những nữ sinh đó, lại thêm việc nhận ra chỉ cần dùng ánh mắt lạnh lùng là có thể ngăn chặn bọn họ, nên anh mới có thói quen đeo lên mặt nạ lạnh lùng.
Tuy sau này anh phát hiện sự lạnh lùng của mình càng khiến cho những nữ sinh đó càng thêm điên cuồng, nhưng chỉ cần bọn họ không làm phiền đến cuộc sống của anh là được.
Nói thật, ban đầu cô còn cảm thấy Lục Phỉ tự luyến, sau này cô lại phát hiện ra một sự thật động trời rằng ông xã càng lạnh nhạt lại càng khiến người khác say mê…
Trong đó cũng có cả cô luôn!
Thôi được rồi, cô thừa nhận rằng mình cũng là một fan trung thành của ông xã.
“Em cũng mong anh chị sinh thêm một cô công chúa đáng yêu lắm.” Vưu Khánh quay sang trêu ghẹo Lục Phỉ.
Anh ta dám cá rằng cô con gái của hai người họ sẽ đáng yêu lắm cho mà xem.
Nghe vậy, Nhan Hạ bèn nhìn thoáng qua chồng, anh lại chỉ bình tĩnh nói: “Con trai hay con gái cũng được, nếu là con gái thì càng tốt.”
Vưu Khánh nói thẳng: “Em còn lạ gì tính anh nữa chứ.”
Tính Lục Phỉ vốn ngoài lạnh trong nóng, ví dụ như anh rất thích con gái, nhưng lại nhất quyết không chịu thừa nhận.
Anh ta nhìn chăm chú vào bụng của Nhan hạ với vẻ chờ mong, thầm suy đoán ra biểu cảm của Lục Phỉ khi hay tin vợ có con trai.
Tất nhiên là anh ta không thể để Lục Phỉ biết suy nghĩ này của mình được, không thì cậu ấy sẽ cho anh ta ăn hành mất.
Đúng lúc này, phục vụ bưng món tráng miệng lên, cuộc trò chuyện của họ cũng theo đó mà chấm dứt.
Sau bữa cơm trưa vui vẻ, ba người rời khỏi nhà hàng và cùng đi tới bãi đỗ xe.
Nhan Hạ hỏi: “Tụi anh phải về quay tiếp MV à?”
“Ừm.” Lục Phỉ gật đầu, thấy vẻ mặt tò mò của bà xã liền nói: “Em có muốn đến xem thử không? Giờ tụi anh vẫn còn đang quay ở trong hãng thu âm đấy.”
Cô ái ngại hỏi: “Vậy có ổn không?”
“Ổn quá luôn ấy chứ, đây là MV của em mà!” Vưu Khánh đứng bên cạnh gật đầu chắc nịch, nhanh nhẹn nói tiếp: “Em mới có linh cảm phù hợp với chị dâu lắm, để em sắp xếp cho chị quay chung với anh Lục Phỉ luôn.”
Nghe vậy, đôi mắt của Nhan Hạ ánh lên vẻ kinh ngạc, nghĩ thầm: Cô cũng quay MV luôn á?
Lục Phỉ cũng rất kinh ngạc, sau đó liền hiểu ra ý của Vưu Khánh.
Anh nghiêm túc nhìn vợ, phải công nhận rằng cô rất thích hợp.
Vưu Khánh cười tủm tỉm nói với Nhan Hạ: “Em mới nghĩ là nếu đã có anh hùng thì cũng nên có người đẹp chứ nhỉ.”
Lục Phỉ làm lơ dáng vẻ cười lớ phớ của anh ta, vòng qua mở cửa xe cho vợ, rồi nói: “Mình lên xe thôi vợ.”
Nhan Hạ đứng suy nghĩ một lát rồi đồng ý, cô cứ đến xem trước rồi hẵng tính.
Lục Phỉ lấy tay che đầu cho vợ mãi đến khi cô lên xe thì mới đi qua bên kia.
Vưu Khánh thấy dáng vẻ lạnh lùng của Lục Phỉ liền bước lên xe, miệng cứ cằn nhằn mãi: “Hừ, cái đồ trọng sắc quên bạn, anh đừng có mà chê bai em lái xe chậm đấy nhé.”
Mỗi khi anh ta lái xe, Lục Phỉ đều lạnh lùng nói: “Cậu cầm tinh con rùa à?” Nói thật, những lúc ấy anh ta đều có cảm giác cạn lời luôn ấy chứ.
Dù anh ta có lái chậm cỡ nào thì vẫn nhanh hơn rùa mà!
Nói thì nói vậy chứ lối lái chậm chạp này cũng có ưu điểm đấy nhé, ví dụ như anh ta có thể nhận biết được phóng viên đang theo dõi mình trong vòng ba nốt nhạc luôn.
“Ừm, lái chầm chậm thôi.” Lục Phỉ nghe vậy liền nhỏ giọng phụ họa.
Nghe vậy, Vưu Khánh sợ hãi không thôi, vội vàng quay đầu liền thấy anh đang si mê ngắm nghía tay vợ.
Anh… Có thể đừng tình tình tứ tứ trước mặt cẩu độc thân là em đây được không hả?
Lục Phỉ cảm nhận được ánh mắt của Vưu Khánh liền ngẩng đầu nhìn lướt qua, vội vàng thúc giục: “Sao cậu còn chưa lái xe nữa?”
“Giờ em đi luôn đây.” Vưu Khánh nhỏ giọng lẩm bẩm, đạp nhẹ ga rồi đánh tay lái rời khỏi.
Lúc xe họ chạy chầm chậm trên đường, những chiếc xe bên cạnh không ngừng vượt lên, còn xe ở phía sau cứ liên tục bấm còi, Nhan Hạ liền trốn vào lòng ông xã cười khúc khích.
Nói thật thì cô lái xe còn nhanh hơn cả Vưu Khánh nữa ấy chứ.
Tài xế Vưu Khánh nói với vẻ buồn thiu: “Chị dâu muốn cười thì cứ cười đi, nhịn mãi không tốt đâu chị.” Anh ta phải lái chậm thì mới cảm thấy an toàn.
“Tôi đâu có cười, tôi chỉ cảm thấy anh khác xa với tưởng tượng của tôi thôi ấy mà…” Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi này, hình tượng hoàn mỹ của Vưu Khánh đã không còn tồn tại trong cô nữa rồi.
Mãi một lúc lâu sau, Vưu Khánh mới nói được đúng một câu: “Vợ chồng chị giống nhau thật đấy.”
Nhan Hạ chớp mắt, nhìn về phía ông xã với vẻ khó hiểu, cứ như đang muốn hỏi ý Vưu Khánh là gì.
Lục Phỉ cười nhẹ, đáp tỉnh bơ: “Cậu ta nói chúng mình đều nói một đằng, làm một nẻo ấy mà.”
Cô bật cười, thầm nghĩ: Vưu Khánh… Đáng yêu thật đấy!
Lục Phỉ thấy vậy liền xoay mặt bà xã về phía mình: “Em đừng nhìn nữa mà, cậu ta có gì đẹp đâu chứ.”
Nụ cười trên môi cô càng thêm rạng rỡ khi nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh phóng đại ngay trước mặt mình, nói thầm trong lòng: Ông xã hay ghen quá đi!
Tuy vậy, Nhan Hạ cũng không nhìn chằm chằm Vưu Khánh nữa, ngáp rồi lấy điện thoại ra nghịch.
Dù cô đã kiềm nén được cơn thèm sử dụng di động, nhưng thỉnh thoảng vẫn không kiểm soát được tay mình.
Lúc cô có Hạo Hạo, internet vẫn còn chưa phát triển như bây giờ, nên cuộc sống của cô rất buồn tẻ. Ngoại trừ ngủ, xem TV hay đi dạo thì cô chẳng làm được gì khác nữa cả.
Trong lúc hồi tưởng, tay cô đã tự động nhấn vào Weibo. Cô vừa mở ra thì đã thấy mình được tag vào bài đăng gây hoang mang như sau:
# Nữ thần ới, ông xã nhà chị bị cướp đi rồi #
Bị cướp đi á?
Nhan Hạ bỗng cảm thấy trong câu nói này có hàm ý khác.
Sau khi ấn vào, cô thấy ngay khuôn mặt đẹp trai của ông xã đang đứng đối diện với… Ân Nhất Luân?
Vì hồi đó Ân Nhất Luân chèn ép Lục Phỉ khá nhiều khi anh mới bước chân vào giới giải trí, nên Nhan Hạ đã biết đến anh ta.
Vậy nên, dù cho Ân Nhất Luân có được mọi người ca tụng là tốt đẹp đến cỡ nào thì Nhan Hạ cũng không thích nổi cả.
Hiếm lắm mới thấy hai người họ đứng chung với nhau đấy.
Nghĩ vậy, cô liền nhìn lướt qua ông xã.
Anh nhìn vào điện thoại trong tay vợ, dừng trong giây lát rồi mới nói: “Sáng nay anh vô tình gặp anh ta, trùng hợp là anh ta cũng quay trong công ty Nhất Tân.”
Nhan Hạ gật đầu, sau đó tìm kiếm thông tin về Ân Nhất Luân thì thấy trên mạng gần như không có đánh giá nào tệ về anh ta cả.
Chuyện cực kỳ hiếm thấy trong giới giải trí này chỉ có thể vì một trong hai lý do sau. Một là Ân Nhất Luân không có khuyết điểm nào cả, hai là anh ta quá giỏi che dấu.
Theo cô thấy thì Ân Nhất Luân thuộc về vế sau rồi. Đã vậy, anh ta lại còn giấu kín chuyện này hơn mười mấy năm nữa chứ.
Tuy vậy, cô tin chồng mình sẽ không bại dưới tay của đối phương đâu.
Trong lúc cô đọc tin giải trí, xe cũng đã đến hãng thu âm.
Lúc họ xuống xe, cả đám phóng viên liền bấm máy lia lịa, nhưng không ai chạy tới quấy rầy họ cả.
Ngoại trừ tin tức cực nổi mà ban nãy bọn họ tung ra thì những bức ảnh này cũng đủ khiến cho người xem thấy được sự ấm áp giữa Lục Phỉ và Nhan Hạ rồi.
Cả người Nhan Hạ cứng lại khi vừa cảm nhận được tầm mắt của đám phóng viên. Dù bây giờ cô đã không còn sợ hãi khi bị người khác nhìn, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rành rành ánh mắt của người khác hướng về mình.
Lục Phỉ vội hỏi: “Sao vậy em?” Anh vẫn luôn nhạy bén với từng thay đổi dù là nhỏ nhất trong cô vậy đấy.
Cô cũng thật thà trả lời anh: “Em vẫn còn chưa được thoải mái với ánh nhìn chằm chằm của người khác lắm.”
“Cứ mỗi khi em thấy không thoải mái thì hãy nhớ rằng anh luôn ở cạnh em.” Anh vừa nói vừa nắm lấy tay vợ.
“Em nhớ rồi.” Cô gật đầu, trong đôi mắt đong đầy sự ngọt ngào.
Vưu Khánh cạnh bên chỉ cảm thấy ê hết cả răng trước đôi vợ chồng luôn thích phát cơm chó cho mấy người độc thân là anh ta đây…
Ngoại trừ cánh nhà báo ở ngoài cửa thì còn có rất nhiều phóng viên chạy đến sau khi hay tin của sáng nay. Khi nhìn thấy đám người Lục Phỉ, ai nấy cũng cất tiếng chào hỏi. Dù cách họ khá xa, nhưng những người này đều rất kích động, vội vàng chụp lấy chụp để.
Bây giờ có rất nhiều người mong được thấy cả gia đình họ đứng chung với nhau lắm, tiếc là lần này nam thần nhỏ lại không xuất hiện.
Tuy vậy, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì mấy, dù sao thì tối nay họ sẽ được nhìn thấy nam thần nhỏ đáng yêu cực trong chương trình “Ba đã về” rồi.
Ôi, không biết khi nào mới có thể nhìn thấy
được gia đình họ xuất hiện cùng nhau nữa, bọn họ dám cá rằng lúc đó sẽ rất náo nhiệt cho mà xem.
Nhan Hạ nhìn về phía các fan ở phía xa, trên khoé môi nở một nụ cười tao nhã.
Sau đó, Lục Phỉ và Vưu Khánh cũng nhìn về phía đó. Ban đầu, họ cũng từng kích động khi gặp được người hâm mộ, nhưng dần dần họ lại thấy chết lặng vì khoảng thời gian eo hẹp trong mỗi lần gặp fan.
Tuy lòng họ vẫn cảm động như cũ, nhưng họ cảm thấy không cần phải phô diễn nó ra ngoài mặt.
Dù nói vậy nhưng trong lòng cả hai lại có một cảm giác khoan khoái lạ thường khi thấy dáng vẻ kích động của các fan khi thấy mình.
Về phần những người hâm mộ, chỉ cần được chạm mắt với thần tượng của mình và chào đón cả hai là họ đã vui lắm rồi.
Sau khi ba người Lục Phỉ vào hãng thu âm, cơn kích động của các fan mới bắt đầu lắng xuống, vội vàng quay sang chia sẻ những bức ảnh vừa chụp cho nhau. Một lát sau, họ tung hết chúng lên mạng để cho mấy fan còn lại cũng được thoả cơn thèm khát.
Dọc theo đường đi, Nhan Hạ gặp biết bao nhiêu là ca sĩ nổi tiếng trên TV. Dù có không ít người chào hỏi họ, nhưng đối tượng mà bọn họ muốn lấy lòng lại chính là Vưu Khánh, anh ta cũng thân thiện chào hỏi họ.
Tuy giới nghệ sĩ và giới ca sĩ đều nằm trong ngành giải trí, nhưng hai bên không ảnh hưởng đến nhau mấy. Nói cho dễ hiểu thì giới ca sĩ được phân chia dựa theo thâm niên của ca sĩ, còn bối phận của giới nghệ sĩ lại dựa trên mức độ nổi tiếng của diễn viên.
Vưu Khánh nổi tiếng từ khi còn trẻ nhờ tài năng âm nhạc cực đỉnh, đồng thời cũng là mục tiêu của rất nhiều người mới trong giới ca sĩ. Vậy nên, những người yêu thích âm nhạc trở nên kích động khi nhìn thấy Vưu Khánh cũng là chuyện thường.
Vì tính cách của anh ta khác hẳn với Lục Phỉ, nên rất được lòng mọi người.
Còn lâu anh ta mới lạnh lùng giống như Lục Phỉ đấy nhé!
Lát sau, họ đi vào phim trường. Khi họ bước vào, rất nhiều người lập tức đứng dậy chào hỏi.
Khi thấy Lục Phỉ trở về cùng với Nhan Hạ, mọi người đồng loạt nghĩ thầm: Vợ chồng họ mới đi hẹn hò chắc luôn!
Ủa, sao lại có một cái bóng đèn sáng chói ở sau họ vậy nhỉ?
Họ hết nhìn Lục Phỉ nắm tay Nhan Hạ, rồi lại nhìn qua Vưu Khánh cô đơn chiếc bóng, nghĩ thầm: Quả nhiên chỉ cần có người yêu đứng cạnh là sẽ khác ngay, hạnh phúc quá chừng luôn.
Vưu Khánh thấy nhân viên cứ nhìn chằm chằm vào vợ chồng Lục Phỉ liền cười nhắc khéo: “Mọi người đừng nhìn nữa, mau bắt tay vào làm việc thôi.”
Anh ta vừa dứt lời, các nhân viên liền nhanh chóng di chuyển.
Sau đó, đạo diễn và những người khác cũng đồng loạt quay về, báo hiệu cho lần quay tiếp theo.
Trước khi bắt đầu, Vưu Khánh dẫn Lục Phỉ và Nhan Hạ đến chỗ đạo diễn và biên kịch.
Do sáng nay họ đã gặp đạo diễn nên Vưu Khánh không nhắc lại nữa, mà chỉ giới thiệu người còn lại: “Đây chính là biên kịch Trần Minh mà em đã nói với anh.”
Trần Minh không lường được Vưu Khánh sẽ giới thiệu Lục Phỉ cho mình, vội vàng lên tiếng chào hỏi: “Em nghe danh tiền bối đã lâu nhưng giờ mới có dịp gặp mặt ạ.”
“Chào anh.” Lục Phỉ gật đầu, rồi chìa tay ra trước mặt Trần Minh, khiến anh chàng hoảng hồn, vội vàng bắt tay với anh.
Sau khi bắt tay, Lục Phỉ không tiếp tục nói chuyện với Trần Minh nữa, nhưng anh chàng luôn cảm giác được ánh mắt dò xét của Lục Phỉ dành cho mình.
Vưu Khánh nói tiếp: “Không biết biên kịch Trần có nhớ tôi nói rằng trong MV như bị thiếu gì đó không? Giờ anh thấy Nhan Hạ thì có linh cảm gì không?”
Nghe vậy, Trần Minh nghiêm túc nhìn cô một lát rồi mới trả lời: “Anh muốn Lục Phỉ quay cảnh hôn kia ở trong MV phải không?”
“Đúng vậy.” Vưu Khánh gật đầu.
Trong kịch bản gốc vốn có vài cảnh phát triển tình cảm, bao gồm một cảnh hôn đã bị Lục Phỉ từ chối. Vì vậy, họ đã bỏ hết chúng nó đi, rồi sửa thành một nhân vật mờ ảo chỉ xuất hiện trong hồi ức của anh.
Tuy làm vậy hiệu quả hơn, nhưng Vưu Khánh vẫn thấy thiếu gì đó. Khi thấy Nhan Hạ, linh cảm của Vưu Khánh lại dâng trào, nhận ra ngay chỗ thiếu sót chính là nụ hôn đầu tuyệt đẹp của mối tình đầu.
Tuy trước giờ Lục Phỉ không diễn cảnh hôn, nhưng chỉ cần đối tượng là Nhan Hạ thì thế nào anh cũng sẽ đồng ý ngay tắp lự cho mà xem.
Mặt cô đỏ bừng khi nghe thấy Vưu Khánh không những muốn mình xuất hiện trong MV, mà lại còn muốn mình diễn cảnh hôn với ông xã nữa.
Cô không ngại làm chuyện này trong âm thầm, nhưng giờ bị nói thẳng ra ngay trước mặt nhiều người như vậy, lại còn phải đóng trong MV sẽ bị nhiều người xem sau khi phát hành thì cô bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ ngại ngùng luôn.
Nói thật thì mọi người không ngờ Nhan Hạ và Lục Phỉ đã là vợ chồng nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn còn e thẹn đến vậy.
Vưu Khánh nháy mắt ra hiệu với Lục Phỉ: Anh mau thuyết phục chị dâu đi.
Anh thản nhiên nhìn lướt qua Vưu Khánh rồi nói: “Dù cô ấy có ngại ngùng đến cỡ nào thì cô ấy cũng sẽ diễn thôi.”
Nói xong, anh liền nhìn về phía vợ: “Phải không bà xã?”
Cô nói thẳng: “Ai nói với anh là em sẽ diễn… Dù sao thì hồi nãy cũng có đâu, giờ không thêm vào cũng chẳng sao.”
“Vợ không muốn biết cảm giác khi xuất hiện chung với anh là gì ư?” Lục Phỉ hỏi lại, khiến lòng cô dao động không thôi.
Đúng là cô luôn tò mò về thế giới trên màn ảnh của ông xã thật, giờ đã có cơ hội thì cô nên đồng ý mới phải.
Vưu Khánh vội vàng nói tiếp: “Chỉ có một cảnh quay sườn mặt thôi chị dâu, em đảm bảo sẽ không lộ cả khuôn mặt đâu mà!”
Anh ta vừa dứt lời liền bị Lục Phỉ khinh bỉ ngay.
Chỉ cần là người có mắt thì sẽ nhận ra Nhan Hạ từ sườn mặt trong cảnh hôn với anh ấy chứ!
Vưu Khánh cười xoà, rồi quay sang nhìn cô với vẻ mong chờ. Nhan Hạ thấy vậy lại nghĩ đến sự dao động của mình, bèn gật đầu đồng ý.
Vưu Khánh vội nhìn sang đạo diễn và Trần Minh rồi nói: “Hai người sắp xếp đi.”
Chốc lát sau, chuyên viên phụ trách trang phục và chuyên viên trang điểm cũng đã đến.
Lục Phỉ không trang điểm gì thêm, còn Nhan Hạ chỉ vẽ mày. Đồng thời, cả hai cũng thay đồ trẻ trung hơn.
Xong xuôi, cô ngồi chờ đến cảnh diễn của mình trong khi quan sát ông xã quay.
Sau khi quay hết mấy cảnh phía trước thì cũng đã đến cảnh Vưu Khánh mới nhắc!
Dưới ánh đèn, hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên nồng cháy.
Đạo diễn vội vàng nhắc nhở: “Hai người biết cái cảm giác của mối tình đầu không? Loại tình cảm nồng nàn say đắm này không đúng với thanh xuân đâu. ”
Dù cảnh này rất đẹp nhưng vừa nhìn cái là đã biết ngay không phải mối tình đầu ngây ngô rồi!
Nhan Hạ trở nên khó xử khi nghe lời nhắc nhở của đạo diễn, Lục Phỉ nhỏ giọng thầm thì bên tai cô: “Em nhớ lại lần đầu tiên chúng mình hẹn hò đi.”
Nghe anh nói vậy, trong đầu cô dần dần hiện lên cảnh tượng lúc ấy.
Hồi ức dần ùa về, cảm giác ngây ngô từ từ hiện diện nơi trong cô. Cùng lúc ấy, khí chất trên người anh cũng đã thay đổi.
Lúc họ nhìn nhau, họ như đã trở về khoảng thời gian ngây ngô trước kia vậy.
Đạo diễn kích động giữ chặt lấy kịch bản, vốn định nhắc họ hôn nhau nhưng cảm thấy nụ hôn này thuận theo tự nhiên mới đẹp.
Trong lúc đạo diễn đang suy nghĩ lung tung thì Lục Phỉ và Nhan Hạ đã từ từ tiến lại gần nhau.
Vào khoảnh khắc đôi môi họ chạm nhau, hai trái tim cũng đã hoà chung một nhịp đập.
Họ kết hôn với mối tình đầu của mình, cùng nhau trải qua rất nhiều thăng trầm nhưng tình cảm vẫn còn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Nhờ họ mà mọi người đã cảm nhận được tình yêu đích thực rồi.
Vưu Khánh nhìn họ, từ từ nhắm mắt lại để cảm nhận sự rung động trong lòng mình.
Ngay sau đó, anh ta mở choàng mắt, nhìn đạo diễn và nói: “Tôi muốn hát lại.”
Đạo diễn hô cắt xong, lại quay sang nói với Vưu Khánh: “Tôi không cần biết anh có muốn hát lần nữa không, nhưng anh phải vòng đến phía trước họ, rồi giả vờ như mình sẽ hát cho tôi…”
“…” Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ thường, Lục Phỉ và Nhan Hạ tách ra, rồi cô nhìn chằm chằm vào Vưu Khánh.
Đạo diễn tằng hắng xong, lại quay sang nói với họ: “Hai người diễn tốt lắm, lát nữa lại quay cảnh thứ hai nhé.”
Cảnh thứ hai gì cơ!!!
Cô nhìn lướt qua ông xã, nghĩ thầm: Lẽ nào họ lại phải hôn thêm lần nữa ư?