Ăn xong, Nhan Hạ đi rửa chén, còn Lục Phỉ hỏi thằng con đang xem ti vi: “Giờ con ngủ chưa?”
Bé vội đáp ngay: “Con còn muốn xem ti vi nữa cơ.”
Anh vừa nói vừa tắt ti vi: “Đến giờ ngủ trưa rồi.”
“Ba ơi, con còn muốn xem ti vi.” – Bé gấp gáp chắn trước người ba, ngoài miệng lại làm nũng, bé còn chưa buồn ngủ đâu!
“Ba muốn ngủ trưa mà con lại xem ti vi…”
“Con sẽ không bật tiếng đâu ạ.” – Bé chạy vội đến trước ti vi để tắt tiếng và nhìn ba bằng đôi mắt sáng rực.
Lục Phỉ nhìn đứa con nghịch ngợm của mình một lát rồi đi vào bếp.
Bé nhìn theo ba với vẻ khó hiểu, rồi quay sang xem ti vi, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.
Lúc anh tiến vào phòng bếp, bà xã đã rửa hết chén, giờ đang rửa tay. Sau khi rửa xong, cô thấy ông xã đang nhìn mình liền hỏi: “Hạo Hạo đâu rồi anh?”
“Thằng bé đang xem ti vi.”
“Chẳng phải đã đến giờ ngủ trưa rồi ư?” – Cô vừa nói vừa đi ra khỏi bếp, ra tới nơi lại thấy con trai vui vẻ ngồi xem ti vi.
Anh thì thầm với cô: “Con mệt thì sẽ tự khắc đi ngủ thôi, giờ tụi mình tâm sự chút nhé vợ?”
Suy cho cùng thì chuyện của Trần Cảnh vẫn còn rành rành ra đó. Tuy anh không muốn biết chuyện đã xảy ra giữa họ, nhưng anh muốn tìm hiểu về nỗi sợ hãi của cô dành cho anh ta.
Nghe vậy, cả người cô liền cứng đờ, lát sau lại bình tĩnh đáp: “Vâng.”
Vừa dứt lời, họ cùng nhau đi vào phòng.
Cô ngồi lọt thỏm trong lòng chồng trên ghế sofa, chậm rãi kể lại chuyện quá khứ.
“Dù em nói với anh mình là cô nhi, nhưng thật ra em vẫn còn nhớ rất rõ việc mình từng là cô công chúa nhỏ của ba mẹ và toàn bộ cuộc sống của em đã bị xáo trộn thế nào khi Trần Cảnh Thâm xuất hiện.
Vào một chiều tan trường, em gặp được Trần Cảnh Thâm bị thương đang lẩn trốn nơi hẻm nhỏ. Em thấy anh ta cùng tuổi với mình nên mới dẫn anh ta về nhà để băng bó. Bố mẹ em đã hỏi anh ta rất nhiều chuyện nhưng anh ta không nói lời nào mà chỉ nhìn em chằm chằm. Tối hôm đó, tụi em ngủ chung phòng, em nằm giường, còn anh ta ngủ trên đất. Tụi em còn nói gì nữa đấy mà em quên mất tiêu rồi.
Hôm sau có người đến đón anh ta. Dù anh ta không chịu về nhưng cuối cùng vẫn bị họ dẫn đi, sau cùng còn để lại tờ chi phiếu cho nhà em. Ba mẹ em tịch thu nó, còn bảo em sau này đừng tự ý cứu người, cũng không cho em tiếp cận với anh ta nữa.
Em làm theo lời ba mẹ, sau cũng quên mất chuyện này. Ai dè một tháng sau anh ta lại chuyển đến lớp em. Sau đó, số bạn bè của em càng ngày càng ít, em từng hỏi bạn thân của em nhưng họ chỉ bảo không muốn chơi với em nữa.
Lúc ấy, em rất thương tâm và khổ sở. Trần Cảnh Thâm nhân cơ hội đó mà lân la kết bạn với em, em cũng quên mất lời hứa với ba mẹ. Tụi em cùng nhau chơi ở trường, sáng anh ta đến đón em, chiều chúng em cùng nhau đi về. Tuy đôi khi em thấy cô đơn nhưng em nghĩ mình vẫn còn một người bạn tốt.
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, ba mẹ em chuyển chỗ làm nên em phải chuyển nhà. Lúc khai giảng, em lại gặp Trần Cảnh Thâm, tụi em lại còn là bạn cùng bàn nữa. Tuy em rất vui vì được chơi với bạn thân của mình, nhưng không ai trong lớp chịu chơi với em cả. Thế là, em chỉ đành chơi với anh ta.
Mãi cho đến lúc họp lớp cấp 2 mới có một bạn nam cùng lớp lén lút nói với em rằng Trần Cảnh Thâm đã cảnh cáo họ không được chơi với em, không thì tự gánh lấy hậu quả. Có người làm trái lời anh ta nên đã xảy ra chuyện, họ chỉ đành phải giữ khoảng cách với em.
Sau đó, em đã chất vấn anh ta. Anh ta lại bảo mình chỉ thích chúng em ở cạnh nhau, chứ không có sự xen vào của người thứ ba. Lòng em rối bời, không biết liệu mình có nên tha thứ cho anh ta không.
Sau cùng, em vẫn tha thứ cho anh ta vì tình bạn nhiều năm nay.
Lúc lên cấp 3, em vẫn chỉ có một người bạn là anh ta. Có một lần anh ta đưa em về, anh ta bỗng nhiên hôn lén em một cái, lại bị ba mẹ em bắt gặp. Vào khoảnh khắc họ xua đuổi anh ta, em đã nhìn thấy ánh nhìn tối tăm trong mắt anh ta…”
Nói đến đây, giọng cô bỗng trở nên nghẹn ngào: “Sau đó, ngày nào ba mẹ em cũng đưa rước em cả. Thế là, ngoại trừ lúc ở trường thì không có khi nào là em có thể chơi với anh ta. Em đã nói xin lỗi với anh ta rất nhiều lần, anh ta luôn miệng bảo không sao đâu, rồi anh ta sẽ có cách giải quyết thôi. Không lâu sau đó, ba mẹ em đã qua đời vì tai nạn xe cộ. Ban đầu, họ bảo có người phá hư phanh xe, cuối cùng lại kết luận đây chỉ là một vụ tai nạn bình thường. Em cứ tưởng mình suy nghĩ nhiều quá, ai ngờ có một lần em vô tình nghe được Trần Cảnh Thâm gọi điện cho đối phương. Anh ta không những chính miệng thừa nhận chuyện này có liên quan đến anh ta, mà còn bảo mình sẽ đưa cho em thật nhiều tiền để an ủi cho cái chết của ba mẹ…”
Lục Phỉ ôm chặt lấy bà xã, Trần Cảnh Thâm trong lời nói của cô dần hợp lại làm một với hình tượng bất chấp tất cả của anh ta trong suy nghĩ của anh.
Đây là cách Trần Cảnh Thâm yêu một người đấy ư?
Cô nói tiếp: “Sau đó, em dần xa cách Trần Cảnh Thâm, cũng không nói gì với anh ta nữa. Dù anh ta có giận dữ hay bực bội thì em cũng chẳng mảy may quan tâm. Em không tài nào quên được kẻ đầu sỏ gây ra cái chết của ba mẹ là ai. Thế là, anh ta lại bắt đầu gây khó dễ cho em. Nữ sinh của lớp em không những xa lánh em, mà còn luôn miệng chửi rủa em.
Tuy em biết Trần Cảnh Thâm là kẻ bày trò, nhưng em nhất quyết không chịu cầu xin anh ta mà cắm răng chịu đựng. Càng về sau thì bọn họ lại càng làm dữ hơn lần trước, em vẫn kiên trì khi thấy dáng vẻ ngày một u ám của anh ta. Trong lúc này, em luôn cảm nhận được những ánh mắt bất thiện của bọn họ để phòng ngừa.
Cuộc sống của em dần trở nên mệt mỏi… Em đã từng muốn nhảy từ trên cao xuống chết quách cho rồi.
Mỗi lần người khác nhìn em thì em sẽ nghĩ đến việc ba mẹ đã bị em hại chết! Em không hiểu vì sao cuộc sống của mình lại bị đảo lộn 180 độ sau khi anh ta xuất hiện cả.”
Anh không biết nên nói gì để an ủi cô, chỉ đành ôm chặt lấy cô. Một lát sau, anh mới nói: “Anh sẽ không để anh ta đến gần em nữa đâu.”
Lúc nghe thấy giọng nói đồng cảm của anh, cô như trút được gánh nặng, định nói tiếp: “Sau đó…”
Anh đã biết được nỗi đau của cô thì anh làm sao nỡ xát muối vào lòng cô nữa chứ, vội nói: “Em không cần nói nữa đâu…”
“Em không khó chịu khi kể cho anh nghe đâu. Lúc ấy, em giả vờ như mình hết chịu nổi rồi làm hòa với anh ta. Sau đó, em tìm hiểu kỹ càng về anh ta lẫn cuộc sống của anh ta. Khi biết anh ta trở nên như vậy là vì gia đình, em chỉ đến gặp ba anh ta và để ông ta biết con trai của ông ta đã làm gì vì em, cũng cho ổng biết rằng mình sẽ kéo theo anh ta chôn cùng mình nếu ông ta cứ để mặc anh ta như vậy… Cuối cùng thì ba anh ta đã chịu thua trước em, thẳng tay đưa anh ta ra nước ngoài xong lại che giấu hết mọi tin tức về em. Nhờ vậy mà em mới có thời gian để thở, sau đó em gặp được anh lúc lên đại học. Cuộc sống của em gần như hoàn mỹ, ngoại trừ bệnh không thể nhìn vào mắt người khác.
Em cũng biết bệnh này do tiềm thức của mình nghĩ rằng anh ta vẫn còn ở đây, vậy nên em mới dùng cách này để trốn tránh nỗi sợ của mình. Có lẽ gặp lại anh ta cũng chưa đã là chuyện xấu, biết đâu chừng bệnh này của em được chữa khỏi thì sao.”
“Anh chỉ tiếc mình không được gặp em sớm hơn thôi.” – Anh cọ nhẹ lên mái tóc mượt mà của cô, trong đôi mắt đong đầy sự đau lòng. Nếu anh có thể gặp được cô sớm hơn thì có lẽ cô đã không phải chịu đựng nhiều đến vậy.
Cô lắc đầu lia lịa, vội đáp: “Em thích được gặp anh vào đại học như bây giờ cơ. Em sợ nếu mình gặp nhau sớm hơn thì anh sẽ xa lánh em giống như những người kia mất.”
Ánh mắt anh tối tăm, có vẻ như tên Trần Cảnh này đã để lại bóng ma tâm lý khó nhòa cho bà xã anh rồi.
Qua chuyện lần này, anh đã biết được cách trị tận gốc bệnh của cô.
Anh nhỏ giọng hỏi vợ: “Em buồn ngủ chưa?”
Lúc cảm nhận được mắt mình cứ díp lại, cô vừa ngáp vừa đáp: “Hơi hơi rồi ạ.”
Nãy giờ nói chuyện thì cô lại tỉnh như sáo, nói xong mới thấy buồn ngủ cực kỳ luôn á.
Cô vừa dứt lời đã bị ông xã bế lên, tay cô cũng vô thức choàng qua cổ anh. Anh cúi đầu cười với cô rồi cả hai cùng nằm lên giường.
Lúc nằm trên giường, khoảng cách giữa họ bỗng như được thu hẹp lại, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh trên mặt mình luôn.
Ngay lúc súng chuẩn bị lên nòng thì cô lại nói: “May là anh không bị hôi miệng á.”
Anh ngỡ ngàng trong giây lát rồi
véo yêu má vợ, nói vội: “Em mau ngủ đi!”
Cô vui vẻ đáp lời, chậm rãi nhắm mắt lại. Sau khi trút được gánh nặng, lỏng cô nhẹ nhõm hơn hẳn, cảm giác có người để tâm sự và làm chỗ dựa tinh thần cho mình tuyệt thật!
Anh nhìn bà xã dần chìm vào giấc ngủ, chậm rãi mơn trớn từng đường nét trên mặt cô như thể muốn ghi tạc dáng hình cô vào lòng mình vậy.
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, có người nhẹ nhàng đi về phía này, anh không nhìn cũng biết là con trai mình.
Lát sau, bé từ từ bò lên giường, đến gần mẹ, trùm mền kín mít và lăn quay ra ngủ.
Lục Phỉ buồn cười nhìn theo, dém chăn cho vợ con xong rồi chìm vào giấc ngủ.
Nhan Hạ vừa mới tỉnh đã cảm nhận được một cơ thể mềm mại nằm trong lòng mình, tay của chủ nhân nó còn sờ tới sờ lui trên mặt mình.
Sau đó, khuôn mặt của con trai liền đập vào mắt mình, cô mơ màng gọi: “Hạo Hạo ơi?”
“Con đây ạ.” – Bé vừa nói vừa rụt tay về.
Nghe tiếng con, cô dần tỉnh táo lại, hôn con một cái thật kiêu và nói: “Sao con ở đây vậy?”
Bé nhanh nhảu đáp lời: “Hạo Hạo xem ti vi mệt rồi nên vào ngủ với ba mẹ ạ.”
Cô nhìn khắp phòng mà vẫn chẳng thấy ông xã đâu cả, bèn hỏi con: “Ba đâu rồi con?”
“Ba đi làm rồi ạ, ba bảo tối ba sẽ về, ba còn bảo mẹ con mình ở nhà đợi ba!” – Lục Hạo tận tâm làm người truyền lời giữa ba mẹ.
Cô gật đầu, giờ cô mới nhớ ra ông xã còn chưa quay MV xong.
Sau giấc ngủ đẫy đà, cảm xúc của cô đã ổn định hơn trước rất nhiều, chưa bao giờ cô biết nằm lỳ trên giường lại hạnh phúc đến thế.
Bé nhìn mẹ một hồi lâu rồi nói: “Mẹ dậy chưa mẹ?”
“Để mẹ nằm chút nữa nhé.”
Bé nhìn chằm chằm vào bụng mẹ, vội hỏi: “Vậy con có thể sờ em gái không ạ?”
Cô chẳng hơi đâu mà sửa đúng xưng hô của con dành cho cục cưng trong bụng mình nữa rồi, chỉ nói: “Dĩ nhiên là được rồi.”
Nghe vậy, bé liền sờ tới sờ lui một lát, khó hiểu hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao bụng mẹ không lớn vậy mẹ? Con thấy em bé trong ti vi chui ra từ bụng to ơi là to luôn.”
Cô kiên nhẫn giải thích cho con nghe: “Bây giờ em còn nhỏ lắm, một thời gian nữa thì em mới lớn lên.”
“Lớn lên giống Hạo Hạo hả mẹ?”
“Đúng rồi.”
Bé vừa nói vừa chỉ bụng mẹ: “Vậy hồi đó Hạo Hạo cũng chui ra từ đây hả mẹ?”
“Đúng rồi.”
Lục Hạo nghe vậy liền khó hiểu không thôi. Tuy cô cũng thấy được vẻ hoang mang của con, nhưng cô không nói gì thêm vì sợ con hỏi tới thì mình sẽ bị bí.
Cô ngáp một cái rồi ngồi dậy, bé cũng vội nhảy xuống giường và gấp chăn gọn gàng lại cho mẹ.
“Hạo Hạo ngoan quá.” – Cô hôn con một cái thật kiêu rồi dẫn bé vào rửa mặt.
Xong xuôi, hai mẹ con cô ra ngoài lấy một ít trái cây và ngồi xem ti vi.
“Mẹ ăn đi mẹ.” – Bé cầm một trái lên và đưa cho mẹ.
“Cảm ơn Hạo Hạo.”
Bé nghiêm túc thì thầm: “Mẹ đừng khách sáo, mẹ ăn nhiều thì em gái mới lớn nhanh được.”
Thì ra mình còn kém cả em gái của con nữa!
Cô dịu dàng vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, cuộc sống bây giờ đã quá hạnh phúc thì cần gì phải bận tâm đ ến quá khứ đau khổ kia nữa.
Chuyện giữa cô và Trần Cảnh Thâm đ ến đây là kết thúc rồi.
Tranh thủ lúc con trai xem ti vi, cô lướt điện thoại thì thấy được mấy tin hot của hôm nay.
# Mọi người nhớ đón xem sự hợp tác giữa chương trình
Bố đã về và
Bố ơi, mình đi đâu thế? trong kỳ 3 với nhau #
# Tổng giám đốc của công ty giải trí Anh Luân có vẻ ngoài xuất chúng hơn hẳn các minh tinh hiện nay #
# Lục Phỉ gặp mặt tổng giám đốc của công ty giải trí Anh Luân tại đài truyền hình Blueberry và sự thật của nội dung bị xóa trong
Bố đã về #
# Lục Phỉ thừa nhận vì nội dung bị cắt không phù hợp với trẻ nhỏ nên đã đồng ý với chuyện này #
# Tin nóng: MV sắp ra mắt của Vưu Khánh với sự góp mặt của Lục Phỉ sẽ có cảnh hôn! #
# Xì căng đan về công ty giải trí Anh Luân càng ngày càng lan rộng, giờ đã ảnh hưởng đến thành phần lãnh đạo của công ty luôn rồi! Tuy vậy, công ty họ vẫn chưa phát biểu gì về việc này cả! #
…
Nói chung, toàn bộ tin tức đều có liên quan đến những chuyện trọng đại đã xảy ra trong mấy ngày qua.
Tuy cô thấy cái tên Trần Cảnh xuất hiện rất nhiều lần trong lúc đọc, nhưng lòng cô đã trở nên bình thản khi đối mặt với nó.
Khi nhìn thấy tiêu đề bắt mắt về cảnh hôn của chồng, cô đã biết tin này đã trở thành tâm điểm của cư dân mạng.
Lòng cô dần xao động khi nghĩ đến những bình luận sẽ xuất hiện, vội vàng ấn vào để đọc thử.
Trong bài là ảnh cô và ông xã hôn nhau rõ nét đính kèm với thông điệp cô có tham gia MV này.
Cô kéo xuống dưới đọc bình luận, sau đó không kìm được mà bật cười.
“Thím dụ tui đã đời rồi ai dè lại là dưa bở, thím coi chừng tui đó.”
“Đúng á, vợ chồng người ta quay cảnh hôn mà thím lại cho cái tiêu đề dễ gây hiểu lầm thế.”
“Ha ha, nam thần Lục không diễn cảnh hôn thì thôi, vừa diễn thì đã khiến ai nấy rạo rực luôn!”
“Kích động chờ mong MV ca nhạc của thiên vương Vưu chết mất.”
“Cho tui kích động chung với, đây là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của nam thần Lục đấy!”
“Hồi nãy mới có tin gia đình họ hạnh phúc xuất hiện trong chương trình mà
Bố đã về và
Bố ơi, mình đi đâu thế? quay chung với nhau á.”
“Hóng +10086!”
“…”
Khi thấy những phản ứng thú vị của cư dân mạng, tâm trạng của cô cũng dần tốt lên, thậm chí còn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lục Hạo nghe thấy tiếng cười của mẹ liền thò đầu qua hỏi: “Có gì đẹp vậy mẹ?”
Khi thấy màn hình chi chít chữ, trong đó còn có rất nhiều từ mà mình không biết, bé liền không nhìn nữa, lẩm bẩm: “Không đẹp chút nào cả.”
Cô lắc đầu đáp: “Khi nào lớn lên thì con sẽ hiểu thôi.”
Bé vội nói: “Hạo Hạo đã lớn rồi mà mẹ.”
Cô vừa định mở miệng thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Khi thấy màn hình hiển thị số lạ, cô do dự trong giây lát rồi bắt máy.
Chỉ sáu chữ “Đã lâu không gặp, Nhan Hạ” từ giọng nói đáng sợ kia đã khiến tay cô run lên, suýt thì quăng cái điện thoại luôn rồi.
Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng: “Anh muốn gì?”
Trần Cảnh bâng quơ nói: “Chúng mình đã lâu không gặp nhau rồi, em có thời gian ôn chuyện không?”
Cô lạnh lùng nói thẳng: “Chúng ta chẳng có gì để ôn lại cả!”
Cô thậm chí còn không muốn nghe tiếng của người này, chứ nói chi là đến gặp anh ta.
Anh ta bình thản đáp: “Anh có mà! Mười mấy năm qua, lúc nào anh cũng nhớ về em và khoảng thời gian chúng mình cùng nhau đến trường cả!”
Cô bực bội không thôi, anh ta còn dám nói!
Bầu không khí xung quanh bỗng dưng yên ắng, không ai chịu nhường ai cả.
“Nhan Hạ, có lẽ em đã hiểu lầm về anh rồi… Tút tút…”
Trần Cảnh vừa mới định nói tiếp thì cô đã cúp máy. Anh ta nhíu mày trong giây lát, rồi lại vui vẻ nghĩ: Có phải mình vẫn còn ảnh hưởng đến cô không? Dù ra sao thì cô vẫn không quên mình.
Đúng lúc này, có một người đi vào văn phòng của Trần Cảnh: “Tổng giám đốc Trần.”
“Chuyện gì vậy?”
Trợ lý báo cáo: “Thưa sếp, xì căng đan của kỳ 3 là chuyện tình bí mật giữa Ân Nhất Luân bên Kinh Thừa và Dương Ngưng ạ. Bây giờ có rất nhiều người chú ý đến anh ta, đến cả phòng quan hệ công chúng của công ty anh ta cũng vào cuộc rồi.”
Trần Cảnh gõ nhẹ lên bàn, cười lạnh đáp: “Vậy thì bảo bọn họ tung ra đợt 4 đi.”
Chuyện đã bắt đầu rồi, anh ta quyết sẽ không cho phép người khác can thiệp. Nếu bọn họ vẫn muốn làm thì anh ta sẽ xử lý hết bọn họ cho mà xem!
“Dạ.” – Trợ lý hết hồn, vội đáp rồi đi ra khỏi phòng.
Sau khi trợ lý rời đi, Trần Cảnh mở máy tính lên và tìm kiếm Lục Phỉ trên mạng. Khi thấy gương mặt điển trai của người kia, anh ta gằn từng chữ một: “NHẤT ĐỊNH CÔ ẤY SẼ LÀ CỦA TÔI.”
Lục Phỉ đã chiếm lấy cô nhiều năm như vậy, giờ đã đến lúc trả lại cho anh ta rồi!