Lục Hạo vui vẻ nhìn những tòa cao tốc bên đường, trong khi Lục Phỉ và Nhan Hạ lại rất nhàm chán vì sự thiếu vắng của điện thoại.
Anh thì thầm bên tai bà xã: “Em đói bụng chưa?”
Cô lắc đầu đáp: “Giờ em không dễ đói bụng như trước nữa.”
“Mẹ đói bụng không ạ? Con có kẹo nè mẹ ơi.” – Bé vừa hỏi vừa móc viên kẹo sữa cuối cùng ra.
“Ở đâu mà con có viên kẹo này vậy?”
Cô nhớ mình có đem kẹo cho con đâu nhỉ?
Bé ngoan ngoãn đáp: “Tối qua chú Dương Tấn cho con, mà con chưa ăn xong ạ.”
Cô nghĩ thầm: Tối qua con còn thay quần áo, vậy mà cũng giấu kẹo được nữa.
“Con cho mẹ ăn kẹo ạ.” – Bé nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong tay mình, nói như thể mẹ đã ăn kẹo thì không được trách mắng con nữa vậy.
“… Hôm qua con đã ăn mấy viên nè?”
Bé nhanh nhảu đáp: “Con có năm viên, nhưng con chỉ mới ăn một viên thôi ạ!”
“Vậy con giữ lại một viên cho mình và đưa cho mẹ số còn lại đi.” – Cô vừa nói vừa xòe tay ra trước mặt con.
“Chỉ một viên thôi ạ?” – Bé buồn rầu hỏi lại, biết vậy mình đã không lấy ra mà ăn hết luôn rồi.
“Sao?”
“Dạ đây!” – Bé vừa nói vừa lục lọi trong túi của mình, mãi một lúc lâu bé mới tìm được ba viên kẹo.
Cô đưa một viên cho ông xã, rồi tự ăn một viên. Anh hết nhìn cô, lại quay sang nhìn viên kẹo, cuồi cùng vẫn quyết định ăn nó.
Bé mím môi nhìn theo cái miệng không ngừng động đậy của ba mẹ, sau đó cũng ăn một viên kẹo. Khi vị sữa ngọt ngào lan tràn khắp khoang miệng, tâm trạng buồn bực của bé liền biến mất tăm.
Chỉ cần có miếng ăn thì không gì là vấn đề với bé cả.
Nhân viên phụ trách quan sát cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào khi nhìn gia đình họ lúc này.
Gia đình Lục Phỉ là người đến công viên động vật hoang dã đầu tiên.
Ở cổng vào, ekip đã sắp xếp một khu vực dành riêng cho chương trình, xung quanh đứng đầy quần chúng tích cực chụp hình, ai nấy đều kích động khi thấy nhà anh đến.
Khu vực của chương trình bao gồm mười cái bàn được đánh dấu từ một đến mười, thứ tự càng về trước thì trên mặt bàn lại càng có nhiều món.
Gia đình anh ngồi xuống bàn số một, nhân viên tận tâm mở nắp đậy của từng món ra, ánh mắt của bé cũng càng ngày càng sáng.
Lúc rời khỏi, nhân viên còn nhắc nhở: “Mọi người có thể ăn rồi.”
Bé vui vẻ nói: “Bữa sáng này phong phú quá ạ.”
Anh thấy con chỉ nói chứ không ăn, bèn hỏi: “Chẳng phải con bảo đói bụng đấy ư?”
Bé nhìn hết các bàn trống không và nói: “Mấy cô chú, anh và em còn chưa tới ạ.”
Anh hỏi con: “… Con định đợi họ đến à?”
Bé thèm thuồng nhìn bàn ăn đầy ắp của mình, lại nhìn cái bàn có rất ít món: “Nhà mình không thể nào ăn hết được những món này, nên con muốn đợi xem có ai cần thêm đồ ăn không ạ…”
Anh gật đầu và nói: “Vậy con chọn vài món cho nhà mình, còn lại thì mình cất đi nhé?”
“Dạ.” – Bé nghiêm túc gật đầu, cẩn thận chọn lựa. Cuối cùng, bé chọn màn thầu, bánh quẩy, cháo và rau cho mẹ.
Sau khi con chọn xong, anh nhờ nhân viên cất mấy món khác đi.
Vợ chồng họ vui mừng nhìn nhau trong khi con ăn lấy ăn để. Tuy họ đã dạy con phải biết nhường nhịn người khác, nhưng họ lại không ngờ rằng con đã tự mình thực hành luôn rồi.
Khi gia đình Lục Phỉ ăn gần xong, gia đình số hai mới khoan thai bước vào.
“Em Tâm Tâm!” – Lục Hạo vừa thấy người đến đã vội buông cái muỗng trong tay xuống, vui vẻ vẫy tay với họ và chạy cái vèo đến.
Ba Tâm Tâm nhìn hai đứa bé nắm tay nhau liền cười nói: “Hạo Hạo trọng bên này khinh bên kia quá nhé, sao con lại không thấy cô chú hử?”
Có vẻ như ngoại trừ thức ăn ra thì em gái cũng là điểm yếu “chí mạng” của Hạo Hạo rồi!
Bé ngây thơ đáp lại: “Con có nhìn thấy cô chú mà.”
Ba mẹ Tâm Tâm bật cười, sao con trai Lục Phỉ lại đáng yêu thế này!
Họ nhìn sang đứa con gái nghịch ngợm của mình, nghĩ thầm sao con bé lại không chịu thục nữ xíu nhỉ?
Dù vậy, con gái vẫn là nhất với họ!
“Hạo Hạo ơi, cô chú phải dẫn em Tâm Tâm đi ăn sáng rồi.” – Ba Tâm Tâm vừa nói vừa nhìn bàn tay đang nắm lấy tay con gái mình.
Lục Hạo nói chắc như đinh đóng cột: “Con ăn xong rồi, để con giúp em ăn.”
Nói xong, bé nhìn thoáng qua Tâm Tâm và hỏi: “Tâm Tâm có muốn ăn cùng anh không?”
Tâm Tâm nhìn Lục Hạo nở nụ cười tươi rói, đáp: “Dạ muốn.”
Ba mẹ Tâm Tâm cạn lời trước cảnh tay trong tay của hai đứa, nghĩ thầm con gái của mình sao lại bị một thằng nhóc cắp về nhà rồi.
Cũng may là hai đứa nó còn nhỏ, không thì anh ta sẽ đánh tên nhóc dám đến gần con gái mình mất.
Lục Hạo đi đến bàn số 2 vội quay đầu nói: “Cô chú mau tới đây đi ạ!”
Họ thôi không nghĩ ngợi lung tung nữa, vội vàng bước đến trong cơn đói cồn cào.
Các gia đình lục tục kéo đến, Dương Tấn là gia đình thứ sáu xuất hiện.
Tuy anh
ta có rất nhiều tiền, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy mấy phương tiện này không đáng giá. Thế là, anh ta quyết định mình sẽ là người thứ sáu đến.
Khi thấy đồ ăn trên bàn, tâm trạng của anh ta liền chùn xuống. Đúng lúc này, Lục Hạo bỗng xuất hiện: “Chú Dương Tấn ơi.”
“Sao vậy con?” – Dương Tấn vừa nói vừa cảm động gặm màn thầu, suýt thì anh ta đã chết đói rồi.
“Ba bảo con đưa món này cho chú ạ.” – Bé vừa nói vừa đưa một chén mì cho anh ta.
Tuy trên bàn của Dương Tấn có rất nhiều đồ ăn, nhưng món nào món nấy cũng không đủ no cả.
Dương Tấn vui vẻ đáp: “Cảm ơn ba giùm chú nhé.”
Sau khi mọi người ăn uống no nê, ekip liền dọn bàn đi.
Trưởng thôn nói một cách dõng dạc: “Giờ mọi người đã no rồi thì chúng ta bắt đầu hoạt động tìm bản đồ thôi. Ở đây có tổng cộng một trăm tấm bản đồ, chỉ mười trong số đó có manh mối về địa điểm tiếp theo. Sau khi rút thăm, mọi người sẽ được chia thành hai nhóm. Nhóm đến trước sẽ được một bữa trưa ngon miệng cùng với tự do du ngoạn buổi chiều, còn nhóm kia sẽ phải lao động để đổi lấy đồ ăn…”
Trưởng thôn vừa nói xong, mấy ông bố trong
Ba ơi! Mình đi đâu thế? liền hừng hực khí thế. Họ quay chương trình này lâu vậy nên đã biết thừa vụ lao động để đổi lấy đồ ăn không dễ xơi như ekip nói rồi.
Trái lại, các ông bố trong
Ba đã về lại bình chân như vại.
Trong đầu Lục Hạo chỉ còn lại mấy chữ “bữa trưa ngon miệng,” bé siết tay, nghiêm túc nói: “Mình nhất định phải thắng nhé ba!”
Lục Phỉ gật đầu, nhìn thoáng qua bà xã và nghĩ: Anh phải khiến hành trình lần này trở nên nhẹ nhàng cho cô mới được!
Khi bốc thăm, đứa trẻ nào bốc trúng quả cầu cùng màu với nhau thì sẽ là một đội.
Kết quả của bốc thăm chính là bốn gia đình trong
Ba ơi! Mình đi đâu thế? và Lục Phỉ thuộc nhóm một, nhóm hai thì có bốn gia đình trong
Ba đã về và một gia đình từ
Ba ơi! Mình đi đâu thế?Theo lời của Dương Tấn chính là, mỗi bên đều cài nội gián vào bên địch.
Sau khi chia nhóm xong xuôi, các thành viên không thể tự giới thiệu về bản thân mà phải chia ra hành động dưới sự chỉ đạo của nhóm trưởng, cũng chính là người lớn tuổi nhất. Một tiếng sau, họ sẽ tập hợp tại đây.
Các ông bố nhớ đến tin đồn Nhan Hạ đang mang thai, thế là họ tự mình bao hết nhiệm vụ, chứ không phân cho gia đình Lục Phỉ việc gì cả.
Sau khi bốn gia đình kia rời khỏi, Lục Phỉ mới hỏi con: “Con muốn ngắm loài động vật nào?”
Bé vội đáp: “Gấu trúc ạ.”
Bé thích nhất là gấu trúc đáng yêu như mình á!
Anh xác định vị trí của gấu trúc xong liền dẫn vợ con đi dọc theo bảng hướng dẫn.
Bé chưa đi được mấy bước đã thấy tấm bản đồ, nhặt hết tấm này đến tấm khác, vui vẻ kêu lên:
“Ở đây có bản đồ nè ba ơi.”
“Ở đây cũng vậy.”
“Đây nữa ạ.”
“…”
Khi đến chuồng gấu trúc, trong tay cả ba người đã có không ít tấm bản đồ.
Chẳng phải ekip nói chỉ có một trăm tấm bản đồ thôi ư? Sao trong tay họ lại có khoảng hai mươi tấm rồi?
Bé ngạc nhiên hét lên khi thấy con gấu trúc chất phác trong chuồng: “Gấu trúc kìa ba ơi.”
Bé áp sát mặt vào kính, kích động nói: “Nó đáng yêu quá đi!”
Nhân viên bước đến hỏi bé: “Cháu có muốn đi vào chơi với gấu trúc không nè?”
Bé gật đầu không chút do dự: “Muốn ạ!”
Nhân viên dụ dỗ bé: “Vậy cháu dùng mười tấm bản đồ để đổi lấy cơ hội này nhé? Nếu gấu trúc chịu chơi với cháu thì mọi người sẽ tặng cho cháu một tấm bản đồ nhé?”
Bé nhìn ba mẹ với vẻ dò hỏi: “Con có được làm vậy không ạ?”
Cô xoa đầu con và nói: “Được chứ. Con và ba vào trong, còn mẹ sẽ ở ngoài nhìn hai ba con nhé.”
“Dạ.” – Bé vừa nói vừa giao mười tấm bản đồ cho nhân viên.
Một lát sau, cô nhìn thấy bóng dáng của chồng con đằng sau tấm kính.
Lúc bé vẫy tay với cô, một bé gấu trúc đột nhiên nhào tới ôm đùi bé. Bé vừa đứng vững lại bị nó đụng trúng, ngồi cái bịch ra đất…