Một câu nói đã xử lý xong Hoắc
Tuyền, Hoắc Tuyền cười nói: “Vẫn là
chị Nghiên Nghiên tốt với em nhát.”
Hạ Nghiên Nghiên giả bộ thở dài:
“Hai nhà Cố – Hoắc vốn là thông gia,
em vốn sẽ gả cho Dạ Cần làm thiếu
phu nhân, ai ngờ… Linh Linh lại
nhảy vào…”
Hạ Nghiên Nghiên đến mức thì thôi.
Hoắc Tuyền lập tức thẹn quá hóa
giận, tức tối ghen ghét nhìn chằm
chằm Diệp Linh: “Sớm muộn gì em
cũng sẽ cho cô ta biến mắt!”
Hạ Nghiên Nghiên nhếch môi, phụ
nữ thông minh sẽ không làm bản
hay vấy máu lên tay mình.
Hạ Tịch Quán thử chiếc váy ngủ
nude kia, Diệp Linh thấy không tệ,
Hạ Tịch Quán đưa nó cho nhân viên
bán hàng: “Cái này, gói cho tôi.”
“Vâng thưa tiểu thư.” Nhân viên bán
hàng đi gói lại.
Lúc này, Hoắc Tuyền đi tới, giọng
quái gở: “Hạ Tịch Quán, cô biết
chiếc váy ngủ cô chọn giá bao nhiêu
không, 50 vạn đấy, một đồ nhà quê
lên phố như cô lấy đâu ra nhiều tiền
như vậy, hay là tiền của ông chồng
ma ốm trong U Lan Uyễn của cô?”
Rất ít người biết Lục Hàn Đình là
chủ nhân của U Lan Uyễn, Cố Dạ
Cần và Hoắc Tây Trạch cũng không
tiết lộ cho ai, kể cả Hoắc Tuyền.
Hạ Nghiên Nghiên đi tới: “Quán
Quán, chắc hẳn người chồng trong
U Lan Uyễn của cô không có nhiều
tiền như vậy, nếu cô thật thích chiếc
váy ngủ kia thì tôi giúp cô thanh toán
50 vạn này.”
Diệp Linh nhìn Hạ Nghiên Nghiên và
Hoắc Tuyền như hai đứa ngu, nói
thật, cô rất chờ mông hai người này
biết Lục Hàn Đình là chủ nhân của U
Lan Uyễn sẽ có biểu tình gì.
Hạ Nghiên Nghiên lấy thẻ của mình
ra, lúc này, Hạ Tịch Quán nói: “Chờ
đã.”
“Quán Quán, cô đừng sĩ diện, chúng
ta từng là chị em, cô không cần xấu hổ.”
“Nào có, ý tôi là… tôi còn chưa mua xong.”
Hạ Tịch Quán nói xong: thì _ |
thêm máy bộ đưa cho nhân viên bán
hàng: “Tôi lấy mấy thứ này… cái túi
xách kia khá đẹp… đôi giày này
cũng không tệ… gói cả cho tôi, tôi
lấy hết.”
Hạ Tịch Quán lấy hết sản phẩm mới
được trưng