Diệp Linh kéo Hạ Tịch Quán vào
tiệm nail: “Tới đây tới đây, chúng
mình làm nail.”
Trước kia, Hạ Tịch Quán không làm
nail bao giò, cô luôn học y, luôn
nghiên cứu chế tạo thuốc các thứ,
không có thời gian trang điểm bản
thân.
Nhưng con gái bây giờ đều làm nail,
làm bản thân xinh đẹp hơn, đàn ông
đều không thể từ chối phụ nữ xinh đẹp.
Chị gái làm nail hỏi: “Hai người đẹp
muốn làm nail thế nào, có cần đề cử không?”
Diệp Linh mỉm cười: “Cảm ơn chị,
chúng tôi tự chọn.”
Thắm mỹ của Diệp Linh thời thượng
trong mọi lĩnh vực, có cô ở đây thì
tất nhiên không cần đề cử.
“Quán Quán, cậu thích kiểu nào?”
Hạ Tịch Quán lật sách nail, nhìn
màu sắc bên trong mà hoa mắt.
Diệp Linh chỉ một màu: “Này sao?”
Diệp Linh chỉ màu hồng phấn, cực
kỳ non phần.
Chị gái làm nail không khỏi khen
ngợi: “Màu hồng phấn này là màu
của mùa xuân, rất thích hợp thiếu
nữ ngây thơ.”
Hạ Tịch Quán là thiếu nữ ngây ngô
non mọng, Lục Hàn Đình rất thích.
Diệp Linh nháy mắt với Hạ Tịch
Quán, nhỏ giọng nói thêm: “Thăng
nam chắc chắn thích.”
Thẳng… nam?
Ý của Diệp Linh rất rõ, Lục Hàn Đình
chính là thẳng nam, màu sắc phấn
nộn này chính là sở thích của anh.
Vành tai trắng nõn của Hạ Tịch
Quán không khỏi đỏ ửng: “Linh Linh,
vậy cậu làm màu gì?”
Diệp Linh lật sách nail xem: “Iớ đã
bảo là tớ rất có đạo đức nghề
nghiệp, đương nhiên phải chọn màu
mà kim chủ đại nhân nhà mình thích,
khiến anh ta vui lòng.”
Hạ Tịch Quán là bạn thân, đương
nhiên biết “kim chủ đại nhân” mà
Diệp Linh nói thật ra là… Cố Dạ
Hai năm trước, trong đêm thành
niên ấy, Diệp Linh rời khỏi Cố gia,
rời khỏi Hải Thành, bước vào giới
giải trí.
Giới giải trí là một thùng thuốc
nhuộm lớn, người như Diêp Linh đi
vào, e là sẽ bị những ông trùm tư
bản chia nhau ăn sạch, sau lưng
Diệp Linh có Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần
vì cô mà sắp xếp người đại diện và
đoàn đội xã giao, tài nguyên đều là
tốt nhất, ra vào đều là khách sạn cấp
sao và phòng xe cao cấp, Cố Dạ
Cần vẫn cưng chiều cô