Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1249


trước sau

Chương 1249:

 

Hiện tại trên gương mặt thanh lệ của bà đã không tìm được dấu vết năm đó, năm tháng càng khiến bà thêm yên lặng dịu dàng.

 

Lục Tư Tước nhìn bà, trên gương mặt anh tuần tựa tượng tạc không có chút rung động nào, chỉ là mắp máy đôi môi mỏng: “Cô còn chưa chết? Tôi đã nghĩ cô đã sớm chết.”

 

Diệp quản gia đứng cạnh kinh ngạc nhìn tiên sinh nhà mình, tiên sinh tìm Anh Lạc phu nhân nhiều năm như vậy, sao khi gặp lại chính là hình thức chào hỏi, sao cô còn chưa chết?

 

Diệp quản gia: “…

 

Liễu Anh Lạc trong lòng ngược lại thở dài một hơi, bà tình nguyện dáng vẻ ông như vậy, lạnh như băng, xem bà như thành một người xa lạ.

 

Liễu Anh Lạc đã rất nhiều năm không muốn nghĩ nữa chuyện cũ, bà bây giờ cũng không nguyện ý lại giương cung bạt kiếm với Lục Tư Tước, dù sao bọn họ còn có một đứa con trai là A Đình.

 

“May mắn tránh được một kiếp, khiến Lục tiên sinh thất vọng rồi.”

 

“Nếu không chết, vì sao không trở lại?” Ánh mắt Lục Tư Tước u ám, ám đến nỗi không phản ra một tia sáng, thâm trầm khiến người ta thấy kinh hoàng.

 

Ông đây là ý gì?

 

Liễu Anh Lạc nhìn ông.

 

“Dù sao cô cũng là mẹ của A Đình, máy năm nay, A Đình rất nhớ cô.” Lục Tư Tước ung dung như đang giải thích, giải thích mục đích câu hỏi ban nãy kia của ông.

 

Nhắc tới Lục Hàn Đình, trong tròng mắt Liễu Anh Lạc hạnh nhanh chóng đặt lên một tầng nước trong suốt, sau khi Quán Quán trở lại Lan Lâu Cổ Quốc, cô và bà đã nói chuyện rất lâu, Quán Quán đã kể hết tất cả từng chút một chuyện của A Đình cho bà.

 

Khi bà biết A Đình mắc chứng cản trở giấc ngủ, suýt chút nữa nhân cách phân liệt mà chết, lòng của bà quả thực như tan vỡ.

 

Vì sao không trở lại?

 

Đó là bởi vì… bà thực sự không muốn trở lại nữa.

 

Đề Đô nơi đó, người đàn ông Lục Tư Tước này, là nỗi đau khốn cùng nhát trong sinh mệnh bà.

 

Ở đó, bà căn bản không thể hít thở.

 

Lục Tư Tước nhìn viền mắt chậm rãi

đỏ thắm của bà, đã có đáp án.

 

Bởi vì ông ở chỗ này, cho nên bà không muốn trở về.

 

Bởi vì một người mà rời bỏ cả một tòa thành.

 

Lục Tư Tước cắt lời: “Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.”

 

Ông câm chìa khóa xe.

 

Liễu Anh Lạc nhanh chóng thu thập tâm tình của mình, bà nhìn đám phụ nữ lòe loẹt trong phòng bao, sau đó nhìn về phía ông: “Không cần, anh bận việc của anh đi!”

 

Ông không phải ở chỗ này mua sao, đột nhiên lại muốn đưa bà về nhà?

 

Lúc này khóe môi Lục Tư Tước chợt vẽ nên độ cung nhợt nhạt mà châm chọc: “Cô cảm thấy với tình trạng cơ thể tôi bây giờ còn có thể bận hơn sao, Liễu Anh Lạc, chắc cô sẽ không quên chuyện tốt mà 20 năm trước cô đã làm với tôi đấy chứ?”

 

Hàng mi Liễu Anh Lạc run lên, đương nhiên không quên bà đã từng cầm kéo đâm ông.

 

Lúc đó, ông chảy rất nhiều máu.

 

Thế nhưng, bà cũng không biết… ông có được hay không, bây giờ nghe ngữ khí của ông, ông hình như… không được nữa.

 

*Đi thôi.” Lục Tư Tước nhắc chân dài đi ở phía trước.

 

Liễu Anh Lạc nhìn ông không được xía vào bá đạo thân ảnh, ông vẫn như vậy, bà chỉ có thể đi theo.

 

Liễu Anh Lạc lên xe sang trọng, Lục Tư Tước tự mình lái xe, bàn tay mang đồng hồ đặt trên tay lái, động tác lưu loát như mây bay nước chảy.

 

Hai người một đường không nói chuyện, bầu không khí nặng nè.

 

Đợi đến khi xe ngừng lại, Liễu Anh Lạc kinh ngạc, bà đã quên nói đi nơi nào, ông cũng không hỏi.

 

Bây giờ nhìn biệt thự trước mắt này, Liễu Anh Lạc cũng không biết ông mang bà tới chỗ nào.

 

“Lục tiên sinh, đây là đâu?” Liễu Anh Lạc hỏi.

 

Lục Tư Tước xuống xe: “Biệt thự của tôi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện