Chương 1286:
Anh thực sự không cần cô nữa.
Kỳ thực cô thực sự có thể giải thích, ba năm nay không phải cô không muốn trở về, mà là không thể trở về, sau khi cô ở Lan Lâu Cổ Quốc sinh hạ tam thai liền lâm vào ngủ say.
Một khắc cô thức tỉnh kia đã nôn nóng đã trở về, trở về Đề Đô, thăm anh, thăm Dịch Dịch của cô.
Nhưng là những lời này cô căn bản không kịp nói ra khỏi miệng, anh đã không muốn nghe, hơn nữa, anh đã xử cô tử hình.
Anh và cô thực sự đã kết thúc rồi u?
Lệ đã phủ mờ ánh nhìn, Hạ Tịch Quán khóc không thành tiếng.
Lục Hàn Đình một đêm không ngủ, trằn trọc, vừa nghĩ tới anh đã là bố của ba đứa con, anh thật sự hưng phấn không ngủ được.
Gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán vẫn còn xoay quanh trong đầu anh, nhớ tới tối hôm qua cô mềm yếu kéo tay anh, hỏi anh có phải hai người đã không về được, anh liền có chút hối hận, anh thừa nhận mình đã hối hận từ chối cô.
Lục Hàn Đình hận cô, nhưng càng hận chính mình, cô lần nữa thương tổn anh, nhưng anh vẫn là yêu cô, dung túng cô, thời thời khắc khắc cô đều ảnh hưởng đến tâm tình của anh, làm cho anh nhớ mãi không quên.
Sáng sớm hôm sau, Lục Hàn Đình rời giường xuống lầu, từ rất xa đã nghe được tiếng cười của Bì Bì và Tinh Tinh, toàn bộ biệt thự thoang thoảng mùi sữa thơm.
Lục Hàn Đình đi tới, lập tức liền thấy Hạ Tịch Quán, sớm nay Hạ Tịch Quán mặc chiếc váy liền, bên ngoài đeo tạp dề hoa, cô nướng bánh quy ngọt cho các con.
Tiểu Tinh Tinh mặc váy công chúa vây quanh mẹ mình, còn vui vẻ vỗ tay: “Wow, mẹ làm bánh quy ngọt xong rồi, xinh quá thơm quá.”
Tiểu Bì Bì cầm một khối bánh quy ngọt nếm thử một miếng, Tiểu Tinh Tinh non nớt hỏi: “Anh ơi, ăn ngon không a *Ừ, ngon lắm.” Tiểu Bì Bì cầm bánh quy ngọt làm trong tay đưa tới, đút Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh cắn một cái, lại đem bánh quy còn dư lại đút tới trong miệng Hạ Tịch Quán: “Mẹ, mẹ cũng ném thử đi, thật sự rất ngon đó ạI”
Lục Hàn
Tất cả thời gian dường như yên tĩnh tại khoảnh khắc đó, hiện tại tia nắng ban mai xuyên qua cọ cửa sổ tiến đến, tỏa ra một mảnh ấm áp vàng óng ánh. Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi vào Hạ Tịch Quán, cô xõa mái tóc dài đen nhánh, lọn tóc dài ở má bị dịch đến rồi sau tai, lộ ra vành tai trắng như tuyết và gò má hồng của cô, cô dịu dàng nhìn bọn nhỏ, đôi môi đỏ bừng ôm lấy nụ cười yêu kiều, hình ảnh này thẳng tắp xông vào đáy mắt anh.
Lục Hàn Đình cảm thấy trong lòng bị nhét tràn đầy, mềm mại lại đầy ắp, cuộc đời của anh chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Lúc này Tiểu Tinh Tinh phát hiện ra anh đầu tiên, Tiểu Tinh Tinh mềm mại kêu lên: “Bồ ơi…”
Hạ Tịch Quán ngắng đầu, cũng nhìn tháy Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình mặc áo sơ mi đen quần tây cùng màu, đồ Sộ cao ngắt, ống tay áo áo sơ mi quán lên mấy vòng, lộ ra cánh tay bền chắc và chiếc đồng hồ sang trọng, người đàn ông hơn ba mươi tuổi lộ ra mị lực không cách nào diễn tả thành lời.
Nghĩ đến tối hôm qua, đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán lóe lên vài phần ảm đạm, cô thõng hàng mi nhỏ dài xuống, không nhìn anh.
Cô lại không nhìn anh.
Vừa rồi cô chỉ liếc mắt anh.
Lục Hàn Đình chau mi tâm anh khí, mơ hồ có chút không vui, anh vững vàng đi lên trước, hôn lên mặt Tiểu Tinh Tinh: “Tinh Tinh, chào buổi sáng.”
“Bố, chào buổi sáng ạ…” Tiểu Tinh Tinh vui vẻ nói.
Lúc này Tiểu Bì Bì nhìn Lục Hàn Đình, rồi lại nhìn Hạ Tịch Quán, cậu đã mẫn cảm nhận ra bầu không khí vi diệu giữa hai người này, ôi, xem ra con đường tình cảm giữa bố mẹ hết sức nhập nhô khó đi rồi, cậu còn nhỏ vậy mà người cuối cùng là chịu đựng hết thảy, đau đầu phiền não quá đi mắt.