Chương 1288:
Hạ Tịch Quán chỉ có thể gật đầu: “Tốt.”
Một nhà bốn người ăn chung bữa sáng, khẩu vị Hạ Tịch Quán không tốt lắm, cô rất lo lắng cho Dịch Dịch, hận không thể hiện tại chắp cánh bay đến cạnh Dịch Dịch.
Nhìn dáng vẻ cô sốt ruột lo lắng, trái tim cứng rắn của Lục Hàn Đình từ từ mềm mại, đã từng là thiếu nữ nay đã thành mẹ của con anh, về sau bọn họ còn có thể cùng nhau đối mặt các vấn đề của con cái, cùng nắm tay nhau, cùng già đi.
“Tôi lấy văn kiện, cô đứng ở đây chờ tôi.” Lục Hàn Đình nói.
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Vậy anh nhanh một chút.”
Lục Hàn Đình đi lên thư phòng trên lầu.
Hạ Tịch Quán nghe lời đứng tại chỗ đợi, lúc này “ting” một tiếng, điện thoại của cô vang lên, tin nhắn tới.
Là… Thượng Quan Mật Nhi gửi.
Thượng Quan Mật Nhi lại vào lúc này gửi tin nhắn, Hạ Tịch Quán đột nhiên có dự cảm rất xấu, cô mở tin nhắn ra.
Tin nhắn rất đơn giản Lục Thần Dịch ở trong tay tao, mày một mình qua đây!
Phía dưới còn kèm một tắm hình, là ảnh chụp của Tiểu Lục Thân Dịch, cậu bị Thượng Quan Mật Nhi trói lại, trên khuôn mặt nhỏ lạnh lùng còn có một chút vết thương.
Hạ Tịch Quán hít vào một ngụm khí lạnh, Dịch Dịch rơi vào tay Thượng Quan Mật Nhi.
Thượng Quan Mật Nhi bảo cô đến một mình.
Hạ Tịch Quán nâng đôi mắt trong vắt nhìn thư phòng trên lầu, sau đó xoay người, trực tiếp chạy ra ngoài, cô đi.
Cô một mình đi cứu Dịch Dịch rồi!
Đợi Lục Hàn Đình từ trong thư phòng lúc đi ra đã không thấy Hạ Tịch Quán nữa, trong đại sảnh rỗng tuếch, tìm không thấy cô.
“Người đâu!” Lục Hàn Đình trầm giọng mở miệng.
Người làm nữ nhanh chóng chạy ra: “Tiên sinh, ngài có gì phân phó?”
Bây giờ sắc mặt Lục Hàn Đình rất khó coi, khuôn mặt tuần tú âm trầm có thể nặn ra nước: “Hạ tiểu thư đâu, cô ấy đi đâu rồi?”
Người làm nữ cảm nhận được hơi thở lạnh thấu xương trên người anh tỏa ra, sợ đến không dám thở mạnh: “Hồi tiên sinh, Hạ tiểu thư… vừa rồi đã đi rồi.”
Cô đi rồi.
Đi một mình.
Anh vốn định mang cô củng đi tìm con, nhưng cô
Trong lồng ngực to lớn của Lục Hàn Đình nhanh chóng dâng lên lệ khí, anh nhắc chân, một cước đạp ngã một cái ghế.
Rầm, một tiếng, cái ghế bị đạp đến nút.
Lục Hàn Đình một tay chống nạnh, há miệng thở dốc, Hạ Tịch Quán! Anh thực sự hận không thể bóp chết người phụ nữ này!
Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa biệt thự vang lên, bên ngoài có người đang gõ cửa.
Là ai2 Người làm nữ run sợ chạy đi mỏ rộng cửa, ở phía ngoài có một người đang đứng.
Lục Hàn Đình nhanh chóng bình phục tâm tình mình, đang định sai người bắt Hạ Tịch Quán lại, lúc này ngoài cửa có một thân ảnh ôn nhuận như ngọc đi đến.
Lục Hàn Đình cứng đờ, người này là… Tô Hi.
Tô Hi tới rồi!
Lục Hàn Đình máy năm này đều tìm kiếm Tô Hi, nhưng Tô Hi rất thần bí, hành tung thành mê, trong giang hồ đều vang vọng truyền thuyết của anh, nhưng chẳng lưu chút tung tích của anh, Lục Hàn Đình không ngờ Tô Hi sẽ chủ động tìm tới cửa, cứ như vậy tới.
Ngày hôm nay Tô Hi toàn thân áo trắng, ngũ quan tuần mỹ như ngọc, ba năm không gặp, khí chất anh càng sạch sẽ xuất trần như trích tiên, cô hầu gái cạnh cửa cũng đã xem ngây người.
Lục Hàn Đình nhanh chóng móc môi mỏng thành đường vòng cung lành lạnh mà khát máu: “Tô Hi, rốt cục mày cũng hiện thân!”
Đôi mắt đen thẳm sạch sẽ của Tô Hi nhìn Lục Hàn Đình, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Lục tổng, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ.”
Lục Hàn Đình hừ lạnh một tiếng, anh liếc nhìn Tô Hi, khí tràng đường hoàng như đế vương: “Tô Hi, hôm nay mày chủ động tới tìm tao hẳn không phải là muốn cùng ta nói chuyện phiếm đấy chứ?”