Chương 1294:
Cô chưa bao giờ rời đi.
Anh là người mà cô yêu, dẫu cho thời gian cũng không cướp được.
Hiện tại đầy đầu Lục Hàn Đình đều tràn đầy gương mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán, anh chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là tìm cô!
Anh muốn nói cho cô biết, sau này không thể được tự ý làm chủ như vậy, bảo vệ cô là chuyện anh nên làm, cô là uy hiếp, là nhược điểm, là nơi mềm mại nhất trái tim của anh, nhưng, cô cũng là lớp áo giáp cứng rắn nhất của anh.
Về sau, cô và con đều giao cho anh bảo vệ!
Hạ Tịch Quán bằng nhanh nhát tốc độ chạy tới khách sạn cao cấp, cô đẩy cửa phòng ra, Thượng Quan Mật Nhi đã ở bên trong chờ cô.
“Hạ Tịch Quán, mày đã đến rồi, không ngờ tốc độ của mày nhanh như thế đấy.” Thượng Quan Mật Nhi âm dương quái khí cười nói.
Đôi mắt Hạ Tịch Quán không gì sánh được sắc lạnh rơi trên mặt Thượng Quan Mật Nhỉ: “Con tao đâu, tao đã tới, trước hết để tao gặp con tao.”
“Đương nhiên có thể, Lục tiểu Thái tử đang ở bên trong phòng, mày đi xem đi.”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đầy cửa phòng ra, cô lập tức thấy được Tiểu Lục Thần Dịch, hiện tại tay chân Tiểu Lục Thần Dịch đều bị trói lại nằm ở trên giường, cả người bắt động.
“Dịch Dịch!” Hạ Tịch Quán nhanh chóng ôm lấy Tiểu Lục Thần Dịch, cô lạnh lùng nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi: “Mày làm cái gì với con trai tao?”
“Hạ Tịch Quán, mày nên hỏi một chút con trai mày làm cái gì với chúng tao, Lục tiểu thái tử quá khó bắt, bọn tao phái rất nhiều người bắt nó, đều bị nó làm cho bị thương, còn thiếu chút nữa đã bị nó chạy mắt, không còn cách nào, tao không thể làm gì khác hơn là cho nó uống chút thuốc làm rã rời cơ thể, nếu không nó làm sao có thể ngoan ngoãn ở chỗ này?”
Thượng Quan Mật Nhi vô cùng không thích Tiểu Lục Thần Dịch, trong lời nói còn có mấy phần kiêng ky, Tiểu Lục Thần Dịch rất giống Lục Hàn Đình, một thân khí tràng bá đạo điên cuồng, dáng vẻ vô cùng không dễ chọc, ả có hơi sợ Tiểu Lục
“Thượng Quan Mật Nhi, nếu như con tao có chuyện gì, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”
“Đã biết, kỳ thực tao cũng không muốn thương tổn Lục tiểu thái tử, dù sao tương lai tao cũng sẽ làm mẹ kế Lục tiểu thái tử, nhưng Hạ Tịch Quán, nếu như mày không nghe lời, vậy Lục tiểu thái tử có gì ngoài ý muốn chính là mày gieo gió gặt bão thôi, đến lúc đó tao gả cho Lục Hàn Đình, dù sao tao còn trẻ, nhất định có thể sinh thêm vài thằng con trai cho Lục Hàn Đình, đến lúc đó con tao sẽ thay thế được con trai mày trở thành Lục tiểu thái tử, mày cũng chớ có trách tao đó…” Thượng Quan Mật Nhi cười nói.
Hạ Tịch Quán không muốn để ý ả điên thích mơ mộng hão huyền này, cô bắt mạch cho Tiểu Lục Thần Dịch, mạch đập mạnh mẽ, không giống bị thương, cô lúc này mới an tâm một chút.
Chợt Tiểu Lục Thần Dịch chậm rãi mở mắt ra, anh nhìn Hạ Tịch Quán kêu một tiếng: “Mẹ.”
Tiểu Lục Thần Dịch tỉnh rồi.
“Dịch Dịch, con không sao chứ, đừng sợ, mẹ tới rồi, mẹ ở đây, ai cũng không thẻ thương tổn con.” Hạ Tịch Quán ôm cậu bé.
Tiểu Lục Thần Dịch gật đầu: “Dạ, con tin tưởng mẹ.”
Lúc này Thượng Quan Mật Nhi cười nói: “Hạ Tịch Quán, mày biết chúng ta là ở đâu bắt được Lục tiểu thái tử không, ở trong sân chơi thiếu nhi đấy, lúc đó Lục tiểu thái tử ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm một đôi mẹ con, người mẹ đó đang cùng con trai chơi ngựa gỗ, Lục tiểu thái tử dường như rất hâm mộ.”
Trái tim Hạ Tịch Quán lập tức liền đau nhói, Dịch Dịch biết thân thế của mình, cậu rất hâm mộ các đứa trẻ khác, bởi vì người mẹ là cô từ nhỏ đã không ở bên người cậu.
Hạ Tịch Quán bưng lấy khuôn mặt nhỏ của Tiểu Lục Thần Dịch, nhìn đôi mắt to như nho đen của cậu, từng chữ từng câu nói: “Dịch Dịch, xin lỗi con, mẹ đến muộn ba năm.”