Chương 1301:
Đều nói phụ nữ không đáng sợ, chỉ sợ phụ nữ xinh đẹp, đáng sợ hơn là phụ nữ đã xinh đẹp còn có khí chất, Hạ Tịch Quán chính là kiểu đó.
Thượng Quan Mật Nhi sâu đậm biết khoảng cách giữa mình và Hạ Tịch Quán, nhưng nhớ tới tối hôm qua ả và Lục Hàn Đình đã ngủ với nhau, ả kiêu ngạo không gì sánh được hất cằm chủ động chào hỏi: “Tiểu nha hoàn, chào buổi sáng.”
“Chào.” Hạ Tịch Quán nhàn nhạt mỉm cười, sau đó nhìn về phía Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình cũng nhìn cô một cái, ánh mắt đạm mạc xa cách, giống như nhìn một người xa lạ.
Một đêm không gặp, Lục Hàn Đình như biến thành một người khác.
Lục Hàn Đình mang theo Thượng Quan Mật Nhi đi, Hạ Tịch Quán như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Lục Hàn Đình đi xa.
Lúc này cô cảm giác một ánh mắt sâu thẳm rơi vào mặt cô.
Hạ Tịch Quán nghiêng mặt, nhìn qua ánh mắt kia, cô nhìn thấy Sùng Văn, hiện tại phía sau Sùng Văn còn có một thủ hạ.
Thủ hạ kia khẽ ngẳng đầu, nhìn về phía cô.
Hạ Tịch Quán thấy được một khuôn mặt xa lạ, còn có…
một đôi mắt sâu thẳm không gì sánh được quen thuộc.
Lúc cô còn muốn nhìn nữa, Sùng Văn đã mang thủ hạ kia đi: “A Dạ, nhanh một chút.”
Thủ hạ kia tên A Dạ.
Hạ Tịch Quán như có điều suy nghĩ, lúc này phía trước Thượng Quan Mật Nhi đã không nhịn được thúc giục: “Tiểu nha hoàn, sao mày còn đờ ra đấy thế hả, mau mau lên xe, lẽ nào để cho bọn tao phải chờ mày sao?”
Chiếc Rolls-Royce limo đã ngừng lại, Lục Hàn Đình và Thượng Quan Mật Nhi lên xe, Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhắc chân đi vào theo, cũng lên xe.
Trên xe.
Lục Hàn Đình và Thượng Quan Mật Nhi ngồi chung một chỗ, Thượng Quan Mật Nhi hận không thể quấn chặt trên người Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình thần sắc nhàn nhạt, từ đầu đến cuối, anh cũng không nhìn Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán cũng không nói gì, cô ngồi ở hàng sau, nhưng
“Tiểu nha hoàn, lấy tao chai nước.” Lúc này Thượng Quan Mật Nhi trước mặt phân phó.
Trên chiếc xe sang này không gì là không có, phía sau chỗ ngồi có vài kệ, Hạ Tịch Quán nhìn một chút, chỗ ngồi cuối cùng đặt mấy chai nước.
Hạ Tịch Quán đứng dậy, cầm một chai nước, sau đó quay người trở về.
Lúc trở lại, xe đột nhiên đánh tay lái, Hạ Tịch Quán không đứng vững, thân thể nhỏ nhắn chao đảo, trực tiếp ngã ngồi trên đùi người đàn ông.
*Xin lỗi…”
Hạ Tịch Quán muốn đứng dậy, nhưng chai nước trong tay cô đã vỡ, nước bên trong nhanh chóng chảy ra.
Hắt tới trên quần người đàn ông, ướt một mảnh.
Hạ Tịch Quán ngước mắt vừa nhìn, là thủ hạ A Dạ đứng sau Sùng Văn kia.
A Dạ đội mũ luỡi trai, trên người mặc quần đen áo đen bình thường, anh ngồi ở phía sau cùng, vô cùng khiêm tốn.
Hiện tại Hạ Tịch Quán ngã ngồi trên đùi bền chắc của anh, tư thế ái muội.
“Xin lỗi, đợi lúc xuống xe tôi lau giúp anh nha!” Hạ Tịch Quán đứng dậy.
Thế nhưng một bàn tay thò qua, nắm vòng eo mềm của cô, bên tai vang lên giọng trầm tháp: “Lau sạch quần tôi đã.”
Đơn giản vài chữ, mang theo sự bá đạo quen thuộc.
Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run lên, phỏng đoán trong lòng có chút được chứng thực.
“Cho dù lau sạch, cũng không thể mặc, chờ lát xuống xe tôi đền quần mới cho anh, đến lúc đó anh thay là được.”
*Tôi không muốn quần mới, tôi chỉ muốn em lau sạch, nghe không hiểu?”
Hạ Tịch Quán cúi nhìn vết nước trên quần anh, vị trí rất nhạy cảm, anh nhất định là cố ý.