Chương 1305:
“Anh… anh đang đùa đấy à?” Mã Ni Đại Sư lắp ba lắp bắp hỏi.
A Dạ nhàn nhạt nhếch môi, anh cũng không trả lời câu hỏi kia mà chỉ nói: “Mã Ni Đại Sư, nếu như các ông vẫn không thể chế tạo gấp ra được bộ giá y kia, vậy Lưu Tô Quán cũng chỉ là thứ hữu danh vô thực, không cần thiết mở cửa nữa rồi, đến lúc đó ông cũng biết tôi có đùa hay không.”
A Dạ trực tiếp xoay người rời đi.
Mã Ni Đại Sư đổ mồ hôi lạnh, ông ta khiếp sợ nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi. Anh là ai vậy, đây là người nào?
Cường đạo, đây chính là cường đạo, không thể chọc, cũng không chọc được!
Mã Ni Đại Sư thiết kế áo cưới cho Thượng Quan Mật Nhị, Lục Hàn Đình cũng ở bên trong.
Hạ Tịch Quán đứng ở bên ngoài, cô cảm thấy rất buồn chán, nhìn bốn phía một chút.
Lúc này một bàn tay rõ ràng khớp xương đột nhiên duỗi tới, đưa một vật cho cô.
Hạ Tịch Quán nhìn thoáng qua, là một thỏi… son.
Hàng mi nhhỏ dài run lên, cô ngẳng đầu, cặp mắt sâu thẳm kia của A Dạ phóng đại vô hạn trong tầm mắt cô.
A Dạ tới, còn tặng cô một thỏi son.
Hạ Tịch Quán từng nhận quà, chuỗi duy nhất chỉ giới, only-love, còn có hoa hồng gì gì đó, nhưng chưa từng nhận qua son môi.
*Ở đâu ra vậy? “Hạ Tịch Quán hỏi.
A Dạ nhìn cô câu môi: “Mới mua, tặng cho em.”
Anh ấy vậy mà đi mua son.
Hạ Tịch Quán đỏ mặt, xoay người rời đi: “Em không cần, anh đưa cho người khác đi!”
Thế nhưng đi hai bước, A Dạ từ phía sau đuổi theo, kéo lại cánh tay của cô, đẩy cô đến trên vách tường.
Anh đưa son cho cô: “Không biết em thích màu gì, thử một chút, để anh xem có đẹp không.”
*…” Cái tên này!
Anh là tặng cô son, hay là muốn cô tô son cho anh xem?
Hạ Tịch Quán lần nữa từ chối: “Em không muốn!”
A Dạ cao ngất chắn trước
Bị lắc qua lắc lại Hạ Tịch Quán chau mày, thật thấp gọi tên anh: “Lục Hàn Đình!”
A Dạ chính là Lục Hàn Đình!
A Dạ là Lục Hàn Đình thật, hiện tại người đang ở cạnh Thượng Quan Mật Nhi là Lục Hàn Đình là giả!
A Dạ chống lấy cô, trực tiếp đẩy cô đến góc tối, anh sâu kín cong môi, trong chất giọng trầm thấp tràn ra vài phần cưng chiều: “Nhận ra anh à?”
Hạ Tịch Quán nhìn anh, cho dù không có khuôn mặt tuần tú như ngọc kia, anh vẫn như cũ khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Đúng là yêu nghiệt.
Hạ Tịch Quán môi hồng răng trắng nở nụ cười, trêu ghẹo anh: “Lục tổng, anh thật là khiến em mở rộng tầm mắt, không có dung mạo, thân phận, anh cũng có thể dựa vào tài đại khí to của mình mê hoặc phụ nữ đó, Thượng Quan Mật Nhi bây giờ rất có ý với anh đó.”
A Dạ cụp mắt xuống chuyên chú giúp cô thoa son, thân thể cao ngất đè xuống, ngăn cô ở giữa lồng ngực mình và trong vách tường, anh nhướng mày cười nhẹ nói: “Có mê hoặc cô ta không anh không có hứng thú, anh chỉ muốn biết anh có mê hoặc được em không, hửm?”
Khuôn mặt nhỏ Hạ Tịch Quán càng đỏ hơn, bởi vì trong óc cô đột nhiên nhảy ra hình ảnh tối qua hai người thân mật.
Cũng không biết có phải cô suy nghĩ nhiều rồi hay không, cô luôn cảm thấy do tôi hôm qua anh ngủ cô, nên hôm nay mới tặng cô son môi.
Hứ, đúng là đàn ông!
“Lục tổng, anh muốn nghe nói thật không, nói thật là không có!”
“Ha.” A Dạ bật ra tiếng cười trầm thấp trêu người: “Thượng Quan Mật Nhi có phải đã đưa USB cho em không?”