Chương 1327:
Ba mươi năm vội vã trôi qua, Lục Tư Tước từ chàng trai phong hoa bước vào độ tuổi trầm ổn nhất của đời người, thế nhưng ông một mực truy đuổi vẫn là cô gái tên Liễu Anh Lạc trước mắt này.
Sỉ tình ai có thể so qua Lục Tư Tước?
Cuộc đời này thủ ở một tòa thành, lòng quặn đau vang vọng một cái tên.
“Dì Anh Lạc, nghỉ lát rồi thiết kế tiếp ạ! Dì uống ly sữa bò nóng này đi.” Hạ Tịch Quán đi tới, đưa sữa bò lên.
Liễu Anh Lạc buông bút xuống, nhận lấy sữa: “Quán Quán, con tới đúng lúc lắm, dì có việc cũng muốn hỏi con.”
Hạ Tịch Quán trong lòng lộp bộp giật mình, cô nhớ tới mẹ nói Dì Anh Lạc là lạ, chẳng lẽ cô sắp biết được gì ư?
Hạ Tịch Quán chớp hàng mi nhỏ dài nhìn Liễu Anh Lạc, trong tròng mắt sáng khó nén vài phần tung tăng hóng hót: “Dì Anh Lạc, dì hỏi đi, con tri vô bất ngôn, ngôn vô bắt tẫnŒ).”
(*) Biết gì nói nấy, không giáu chuyện gì “Kỳ thực cũng không có gì.” Đôi mắt hạnh của Liễu Anh Lạc hơi mắt tự nhiên: “Mấy ngày trước dì nằm mơ, giác mơ kia quá chân thực…”
“Mơ gì ạ?”
“Chính là… Chính là…”
Liễu Anh Lạc đứng dậy, không có cách nào nói thêm nữa.
Đêm hôm đó bà đến biệt thự của Lục Tư Tước, bên ngoài đột nhiên đổ mưa, làm ướt quần áo bà, vì vậy bà lên lầu tắm thay quần áo, nhưng không biết làm sao bà lại ngủ ở nơi đó.
Bà còn mơ một giấc mơ rất dài rất dài.
Giấc mơ kia, khiến bà khó có thể mở miệng.
Bà mơ tới, cửa phòng bà bị đẩy ra, Lục Tư Tước đi đến, ông chiếm lấy giường bà, thấp giọng hỏi bà, sao lại không ngoan như thế, ông nên trừng phạt bà như thế nào đây?
Rồi ông đưa tay, cởi váy ngủ của bà, sau đó, sau đó hai người cá nước thân mật…
Hiện tại hình ảnh bên trong giác mộng kia còn hiện lên rõ ràng trong đầu, tay ông xoa trên da thịt bà đọng lại cảm giác rất sâu…
Liễu Anh Lạc nhanh chóng nhắm hai mắt, rũ bớt hình ảnh trong
Cô đã từng cho rằng giác mộng kia là thật, nhưng sáng sớm hôm sau lúc bà tỉnh lai, drap giường bên người bằng phẳng chỉnh tề, một chút vét tích ngủ qua cũng không có, Lục Tư Tước cũng đi, hai người cũng không chạm mặt.
Liễu Anh Lạc không biết mình sao lại mơ như vậy, mơ cùng ông… Liễu Anh Lạc nhớ tới đêm tân hôn hơn ba mươi năm trước kia của bà và Lục Tư Tước.
Trong đêm tân hôn kia, bà bắt bà và Tô Thành từ trên bến tàu trở về, cũng lấy Tô Thành uy hiếp bà, lệnh bà vào phòng cưới bọn họ.
Bà mới vừa đi vào, ông cũng tiến đến, trở tay khép cửa phòng lại, sau đó lấy tư thế bễ nghễ lạnh lùng nhìn bà, nói một câu: “Đi vào, tắm đi.”
Bà đứng yên không động.
Ông bước mạnh đến, kéo cổ tay trắng mảnh khảnh của bà trực tiếp đưa bà vào phòng tắm, ông mở ra vòi hoa sen, nước lạnh trong vòi hoa sen nhanh chóng từ đỉnh đầu bà dội xuống, làm bà ướt sũng.
Bà vùng vẫy “ba” một tiếng, ông ném vòi hoa sen xuống, sau đó một tay ấn bà lên vách tường, bắt đầu xé rách quần áo bà.
Khi đó bà còn rất nhỏ, khí lực cũng không bằng ông, một bộ quần áo xé nát tất cả tôn nghiêm của bà, ánh mắt ông đỏ thắm nhìn bà chằm chằm, cũng nói một câu nói như vậy, em không ngoan như thế, anh nên trừng phạt em thế nào đây?
Ông cưỡng chiếm bà.
Liễu Anh Lạc cảm thấy giấc mơ kia quá chân thực, trong mộng lời ông bá đạo mà tàn khốc, ông… mạnh mẽ như cuồng phong cướp đoạt, cũng làm bà sợ, sợ đến muốn trốn.
Thế nhưng trong mộng bà vẫn giống như trước, thoát không được cầm có và cái lồng của ông, cứ bị ông bắt trở về mãi, vứt xuống trên giường.