Lục Hàn Đình dùng sức kéo Hạ Tịch Quán vào lòng,
ôm thật chặt, nhiều năm về sau, anh vẫn không thể
nào quên được buổi tối hôm đó, cô gái trong ngực nhỏ
bé, mềm mại như thế, một chút lực công kích cũng
không có, nhưng cô gái ấy lại nói với anh rằng, em sẽ
bảo vệ anh.
Lục Hàn Đình khép hờ mắt, chậm rãi cong môi lên:
“Được.”
Hạ Tịch Quán cảm giác được anh đang dùng sức ôm
chặt mình, hai cánh tay gắt gao siết chặt, sức lực kia
tựa như hận không thể dung nhập cô vào bên trong
máu thịt của anh vậy, cô khẽ nhón chân lên, hôn trộm
vào một bên má anh.
Lục Hàn Đình cũng chủ động hôn lên môi cô, hơn nửa
ngày sau mới chịu buông ra hỏi: “Có đói bụng không?”
Bị nhắc nhở như vậy, cái bụng nhỏ của Hạ Tịch Quán
lại bắt đầu kháng nghị, hộp mì cô mượn vẫn còn để
trong phòng thuốc kìa.
Chương 133: Nụ Hôn Đêm Khuya
Lúc này Lục Hàn Đình mở cửa ghế phụ, lấy ra một
chiếc túi: “Anh đã kêu đầu bếp làm cho em một đĩa
nấm xào bơ, và một phần bít tết, em mau ăn đi.”
Woa, Hạ Tịch Quán đã ngửi được mùi thơm tỏa ra, thì
ra tối nay Lục tiên sinh lái xe tới viện nghiên cứu là để
đưa bữa ăn khuya cho cô.
“Cái này cho em.” Lục Hàn Đình lại lấy ra một thứ.
Hạ Tịch Quán ngước mắt lên nhìn, là trà sữa.
Con gái đều thích các loại đồ ngọt như bánh gato, trà
sữa, Hạ Tịch Quán cũng không ngoại lệ, cô vui vẻ
nhận lấy trà sữa khen ngợi một câu: “Lục tiên sinh, em
phát hiện anh ngày càng biết cách tặng đồ cho con gái
Ấy,”
đây.
Mày kiếm của Lục Hàn Đình khẽ nhéch lên.
Hạ Tịch Quán mở nắp ly trà sữa ra, uống thử một
ngụm: “Ngon quá.”
(@:đ8gwl2:T8u Hôn Đêm Khuya 20&`’
“Lục tiên sinh, anh uống không, ngon lắm đấy.”
Lục Hàn Đình nhìn cô vén ra một góc khăn che mặt,
để lộ ra đôi môi nhỏ, bên trên còn dính lại một ít sữa.
Lần trước lúc ăn bánh gato cô cũng để dây ra môi của
mình.
“Nơi này dính một ít này.” Lục Hàn Đình chỉ chỉ.
“Chỗ nào?”
Hạ Tịch Quán vươn