Chương 1332:
Tên mập khí thế lúc này vơi đi phân nửa: “Chúng mày…
chúng mày là ai, chúng mày sao lại xông vào phòng của người khác…”
Tên mập lời còn chưa nói hết, hai hộ vệ áo đen tiến lên đoạt đi roi da trong tay gã, trực tiếp đè gã lại.
“A, các mày buông ra, các mày đây là… đây là xâm phạm quyền con người của tao… Các mày đến tột cùng muốn làm gì?” Tên mập giãy giụa.
Lục Hàn Đình nhắc chân dài tiến lên, đi tới trước mặt Tràm Tiểu Liên.
Trầm Tiểu Liên đã bị đánh đến không thở ra hơi, cô ta yếu ớt ngắng đầu, đôi mắt to ươn ướt điềm đạm nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Tiên… tiên sinh, cám ơn anh…”
Sùng Văn tiến lên, buông lỏng dây thừng ra, Trằm Tiểu Liên yếu ớt trực tiếp ngã về phía Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình vươn cánh tay, đón thân thể lảo đảo yếu ớt của Tràm Tiểu Liên.
Trầm Tiểu Liên ngã vào trong lòng Lục Hàn Đình, nước mắt rơi xuống, cô ta kinh ngạc nhìn Lục Hàn Đình: “Vì sao tôi… cảm thấy anh rất quen thuộc, anh tên là… tên là gì, vì sao lúc tuyệt vọng tôi luôn gặp được anh…”
Lúc này tên mập mạp lên tiếng mắng: “Trầm Tiểu Liên, tao còn ở chỗ này, mày ngay trước mặt tao thông đồng với tên khác, mày xem tao đã chết rồi hả?”
“Vị tiên sinh này, Trầm Tiểu Liên là vợ tôi, chúng tôi lĩnh giấy kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp, anh tốt nhất đừng nên can thiệp việc nhà của người khác!”
Lục Hàn Đình chau lại mày kiếm anh khí.
Lúc này Sùng Văn lên tiếng nói: “Câm miệng! Vị này chính là Lục tổng!”
Lục tổng?
Trầm Tiểu Liên nghe hai chữ này toàn thân run lên, cô ta nhìn khuôn mặt tuần tú Lục Hàn Đình thất thàn lắm bẩm: “Lục: uc Nói rồi cô ta chật vật giơ tay lên, cầm khối ngọc bội nơi cần cổ kia, lòng bàn tay cô ta lưu luyên vuốt ve chữ “Lục”
ở trên ngọc bội: “Anh là… là … đại ca ca của em sao?”
Lục Hàn Đình nhìn nước mắt đóng đầy trên mặt Tràm Tiểu Liên, im lặng vài giây, sau đó gật đầu: “Ừ, đúng.”
Con ngươi Trầm Tiểu Liên co rụt, cả người khiếp sợ, ngơ
Đại ca ca, anh rốt cuộc đã tới… anh đã nói… nói sẽ đến đón em, nhưng em chờ anh nhiều năm như vậy, anh thủy chung không xuắt hiện… anh tới muộn, anh tới rất muộn…”
Lục Hàn Đình không để lộ tâm tình gì, anh cởi áo khoác ngoài trên người ra khoác trên vai nhỏ yếu của Trầm Tiểu Liên, sau đó ôm ngang cô ta lên.
Lục Hàn Đình mang theo Trầm Tiểu Liên rời đi.
“Ai, máy anh muốn đưa vợ tôi đi đâu, đây chính là vợ tôi!”
‘Tên mập mạp ở phía sau oa oa kêu to.
Lục Hàn Đình ôm Trầm Tiểu Liên đi ra, Trầm Tiểu Liên không ngừng khóc, khóc rất nức nở, cô ta dán khuôn mặt lê hoa đái vũ vào trong lòng Lục Hàn Đình, rất nhanh thì đã thắm ướt vạt áo trước của Lục Hàn Đình.
Sùng Văn cung kính kéo ra cửa sau xe, Lục Hàn Đình ôm Trầm Tiểu Liên tiến vào, xe sang vội vã phóng đi.
Lúc này, một người đứng ở ven đường, thu hét một màn này vào mắt.
Đó chính là… Lục Nhân Nhân mới vừa bay tới Hoa Tây Châu.
Lục Nhân Nhân trước đây từng giúp đỡ một cô gái đến từ thôn núi, cô gái kia đặc biệt nhu thuận, bà rất thích, còn mang vào Lục gia ở qua một đoạn thời gian.
Nhưng cô gái này số mệnh không tốt, số mệnh lênh đênh, bà gần đây nghe nói cô gái này bị người nhà bán cho một tên côn đồ thích bạo lực, bà ta lo lắng, liền chạy tới nhìn một chút.
Cô gái này chính là… Trầm Tiểu Liên.
Lục Nhân Nhân đứng ở bên ngoài, vừa rồi lúc Lục Hàn Đình ôm Trầm Tiểu Liên đi ra bà đã thấy, bà chỉ là không ngờ tới lại ở chỗ này gặp được Lục Hàn Đình.