Sắc mặt Hạ Nghiên Nghiên tái nhợt, chiếc bẫy hôm
nay cô ta lập ra đã không thể hãm hại Hạ Tịch Quán,
mà còn khiến mình bị mắc vào.
Hiện tại toàn bộ danh viện Hải Thành đều biết Lục
Hàn Đình thích Hạ Tịch Quán, mà chuyện Lục Hàn
Đình vì cô ta mà bỏ ra 120 triệu đều trở thành chuyện
cười.
Xem như là cô ta hiểu rồi, người đàn ông Lục Hàn
Đình kia chính là núi dựa lớn nhất của Hạ Tịch Quán.
Hạ Nghiên Nghiên vừa định mở miệng thì đã có người
nói thay.
“Cô còn không nhìn ra à, Hạ Nghiên Nghiên bị bỏ rơi
rồi, bây giờ Hạ Tịch Quán mới là niềm vui mới.”
“Vừa nãy Lục tổng đi ngang bên cạnh cô ta cũng
không hề nhìn lấy một chút, quả thực đã xem cô ta
thành không khí rồi.”
Chương 144: Rượu Thúc Tình
“Lục tổng khi nãy đã nói thay Hạ Tịch Quán đánh, ý
chính là muốn đánh vào mặt Hạ Nghiên Nghiên đáy.”
“Chúng ta đi thôi, dù sao Lục tổng cũng không có cho
chúng ta 120 triệu, chúng ta cũng không cần đi làm kẻ
ngốc lo chuyện người khác.”
Những danh viện này vốn đã rất ghen ghét Hạ Nghiên
Nghiên, bây giờ Hạ Nghiên Nghiên bị bỏ rơi, cho nên
bọn họ liền dồn hết oán khí trên người Hạ Tịch Quán
lên người Hạ Nghiên Nghiên mà châm chọc khiêu
khích, sau đó uốn éo lắc mông rời đi.
Hạ Nghiên Nghiên trước giờ chưa bao giờ phải chịu
cảnh tượng như vậy, cô ta đứng nguyên tại chỗ, cắn
chặt răng tới mức bật máu.
Lúc này, Hạ Nghiên Nghiên nhìn thấy Có Dạ Cần, vội
lên tiếng hỏi: “Dạ Cần, rốt cuộc Hạ Tịch Quán với Lục
tổng đã xảy ra chuyện gì vậy, có phải mọi người có
chuyện giấu em không?”
Có Dạ Cần không nói gì, Diệp Linh từ trong phòng đi
Chương 144: Rượu Thúc Tình
ra, nhìn thấy Cố Dạ Cẩn đứng bên ngoài, bên cạnh
Có Dạ cẩn là Hạ Nghiên Nghiên.
Diệp Linh vẫn chủ động chào một tiếng: “Anh.”
Ánh mắt Cố Dạ Cẩn nhìn sang, quan sát Diệp Linh
một vòng từ trên xuống dưới, thấy trang phục tương
đối mát mẻ của cô liền không vui mím môi nói: “Lát
nữa anh đưa em về.”
Diệp Linh đưa tay vén một lọn tóc bên tai, lười biếng
nói: “Anh trai, anh vẫn nên chuyên tâm đi với người
yêu đi, Hạ Nghiên Nghiên xem chừng đã không còn
cơ hội gả cho Lục tổng rồi, vậy thì anh liền có cơ hội,
cố lên.”
Nói xong Diệp Linh quay người rời đi.
Cố Dạ Cẩn lập tức nhíu mày, lúc này Hạ Nghiên
Nghiên không có kiên nhẫn kêu lên: “Dạ Cần, anh vẫn
chưa trả lời câu hỏi của em.”
Có Dạ Cần vẫn nhìn theo bóng lưng Diệp Linh đi xa,
không hề đem ánh mắt