Sức lực của Có Dạ Cần rất lớn, Diệp Linh lảo đảo bị
kéo đi theo: “Anh làm gì vậy, em tự đi được, buông em
ra.
Có Dạ Cần lôi cô ra khỏi quán bar, mở cửa ghế phụ
chiếc xe Maybach: “Tự mình đi vào hay cần anh
giúp?”
Diệp Linh cũng nhận ra tâm trạng anh đang không tốt
lắm: “Không phiền tới anh, em tự vào được.”
Sau đó cô tự mình ngồi vào ghế phụ.
Có Dạ Cần cũng ngồi vào xe, khởi động con Maybach
màu bạc phi vút trên đường.
Diệp Linh cúi đầu nhìn cổ tay mình, vừa nãy anh túm
mạnh tới mức đã hằn lên một vệt đỏ.
Ngắng đầu lên mới phát hiện không phải đường tới
Túy Ngọc Lâu, cô mới vội vàng quay sang hỏi Cố Dạ
Cần: “Anh dẫn em đi đâu đấy, em muốn về Túy Ngọc
Chương 152: Em Muốn Xuống Xe
Lâu.”
Có Dạ Cần không nhìn cô, chỉ nói như tường thuật lại:
“Hạ Tịch Quán đã một uống một ly one-night-stand,
anh không yên tâm, đêm nay em ở lại chỗ anh.”
Có Dạ Cần liếc sang bên cạnh, cạnh hàm tuấn mỹ hơi
căng lên: “Mặc kệ anh có tâm tư gì đối với em, thông
minh như em thì nên giả câm giả điếc chứ không phải
nhiều lần khiêu khích anh, trừ phi em cũng nhớ mãi
không quên một đêm kia, muốn ôn lại chuyện cũ.”
“Cút.” Hai mắt Diệp Linh đỏ lên quát một tiếng.
Cố Dạ Cẩn nhếch miệng, không nói gì thêm, bầu
không khí giữa hai người liền trở nên ngột ngạt.
“Rốt cuộc anh muốn dẫn em đi đâu, em không muốn
về nhà, anh nghe thấy chưa, em không muốn về nhà,
em muốn xuống xe.” Diệp Linh nói xong liền đưa tay
mở cửa xe.
Cố Dạ Cẩn đã khóa cửa xe lại, xe đang chạy tốc độ
cao như vậy, néu cô mở cửa ra thì sẽ rất nguy hiểm,
Chương 152: Em Muốn Xuống Xe
kiên trì không muốn về nhà.
“Em đừng nhúc nhích, không phải về nhà, bây giờ anh
ở bên ngoài, ở biệt thự của anh.” Cố Dạ Cần thấp
giọng mở miệng.
Diệp Linh lúc này mới bình tĩnh lại, cô biết bây giờ
mình có nói gì cũng không có tác dụng, cho nên dứt
khoát im lặng.
Biệt thự Tây Giang Nguyệt.
Nơi này là sản nghiệp của Cố gia, mấy năm nay