Cố phu nhân rất ghét Diệp Linh, cho nên vừa mới tiến
vào đã mắng chửi Diệp Linh là tiểu tiện nhân.
Có Dạ Cần mím môi, bất động thanh sắc liếc tên bảo
vệ áo đen một chút, người đó liền cung kính nói: “Phu
nhân, thiếu gia, tôi đi xuống trước.”
Nói xong liền đi ra ngoài.
Cố Dạ Cẩn đút tay trong túi quần, ngũ quan tuần mĩ
lạnh lẽo nói: “Mẹ, giữ hình tượng Cố phu nhân đi,
đừng có mở miệng ra liền mắng người như vậy, mẹ
biết là con không thích như vậy.”
Cố phu nhân mặc trang phục sang trọng, bảo dưỡng
rất tốt, có thể nhìn ra được lúc còn trẻ cũng là một mỹ
nhân.
Chỉ là ánh mắt bà ta không che giấu tia oán độc, chính
là hình ảnh người phụ nữ đã lâu không chiếm được
tình yêu thương của chồng.
Chương 155: Hủy Hoại Cô
Thấy con trai mình che chở cho Diệp Linh, Cố phu
nhân liền víu chặt tay vịn: “Dạ Cần, mẹ nói sai chỗ
nào, mẹ của Diệp Linh – Tôn Di chính là mối tình đầu
của bố con, mặc dù năm đó cô ta đã gả vào danh gia
vọng tộc là Diệp gia, vậy mà vẫn thông đồng với bố
con, hai người đều đã có gia đình rồi mà còn vượt giới
hạn.
“Ngay đó, Tôn Di với bố con đi thuê phòng khách sạn
đã bị mẹ với Diệp Thanh Đề bắt gian tại chỗ, sau đó
Diệp Thanh Đề lái xe đưa Tôn Di rời đi thì gặp phải tai
nạn xe cộ, cả hai đều bỏ mạng, mà mẹ cũng gặp tai
nạn trên đường về hôm ấy, mắt đi hai chân, trở thành
một kẻ tàn tật, phải ngồi trên xe lăn này những mười năm.
“Bố con vẫn còn tình cảm sâu nặng với tiện nhân Tôn
Di kia, năm đó không để ý tới sự phản đối của mẹ mà
đưa dã chủng Diệp Linh kia về nhà, những năm này
bố con nghiêm khắc trách móc con nặng nề bao nhiêu
thì lại che chở chiều chuộng tiểu