Hạ Tịch Quán lấy ra một đồng tiền xu rồi hếch cằm,
vừa giàu có vừa kiêu căng đưa tiền xu cho Lục Hàn
Đình: “Nè, Lục tiên sinh, đây là tiền boa cho anh đêm nay…
Lấy một xu làm tiền boa?
Lục Hàn Đình nhướn mày kiếm: “Đi tắm đi.”
Đi tắm…
Hạ Tịch Quán say rượu cắn môi đỏ, nhìn anh, mị nhãn
như tơ: “Lúc nãy miệng không trung thực, bây giờ
thân thể lại thành thật, muốn tắm uyên ương với em à?”
Lục Hàn Đình nhìn cô: “Tự tắm.”
Thì ra không phải là anh muốn tắm uyên ương mà bảo
cô tự đi tắm.
Hạ Tịch Quán không vui, cô tức giận dậm chân: “Vì
sao lại bắt em tự tắm, em muốn tắm với anh!”
Lục Hàn Đình thấy mình sắp không đỡ nỗi rồi, đây là
lần đầu tiên anh thấy cô uống say, thì ra Hạ Tịch Quán
uống say vừa nhiệt tình vừa cọ người như vậy, giống
tiểu yêu tinh.
Anh đưa tay xuống đánh nhẹ lên mông cô, khàn giọng
nói, không cho phép cãi: “Nghe lời, hửm?”
Hạ Tịch Quán giật mình, gần như mê đắm trong khí
thế đàn ông thành thục của anh, kiễng chân hôn anh:
“Em muốn hôn…”
Lục Hàn Đình nghiêng đầu né tránh, không để đôi môi
đỏ của cô chạm vào khuôn mặt tuần tú của mình.
Anh thả cô ra, chân dài đi tới cửa sổ sát đất, một tay
bấm điện thoại áp lên tai, một tay cởi mấy cúc áo sơ mi.
Lúc này đã đêm khuya, đứng ở bên cửa số sát đát ở
U Lan Uyễn có thể nhìn thấy toàn cảnh đêm vàng son
của thành phố, ánh đèn vạn gia xuyên qua cửa kính
thành nền cho người đàn ông, bộ dạng tuấn tú tự phụ,
lại vô cùng thành thục của anh như thỏi nam châm hút
chặt lấy ánh mắt người nhìn.
Hạ Tịch Quán đứng tại chỗ, rất tức giận.