Bên ngoài viện nghiên cứu Xu Mật, một chiếc xe
Rolls-Royce sang trọng dừng lại, Lục Hàn Đình nhìn
xuyên qua cửa kính xe về phía hiệu thuốc, anh biết cô
đang ở bên trong đó.
Chỉ cần anh bước vào trong là có thể gặp được cô,
đưa thuốc mỡ trong tay cho cô.
Thế nhưng anh không muốn đi vào, anh chỉ là muốn
tới chỗ này để nhìn cô một chút mà thôi.
Lục Hàn Đình dựa lưng vào ghế dựa, đây chính là
khoảng cách an toàn giữa anh với cô, chỉ cần cô
không tới gần anh thì anh sẽ không thể gây tổn
thương cho cô.
Rất không nỡ.
Một cô gái thông minh ngoan ngoãn như vậy, anh thực
sự rất thích cô, bây giờ cô chính là vị thuốc duy nhất
của anh.
Lục Hàn Đình lấy điện thoại ra, mở Wechat của cô lên,
bên trong là cuộc trò chuyện của hai người từ lần cô đi
Tam Á, còn gửi nhằm một bức ảnh áo tắm cho anh.
Bức ảnh này anh đã lưu lại.
Ký ức tối hôm qua từng chút dâng lên, anh thậm chí
còn nhớ rõ được bộ dáng của cô khi ấy, khuôn mặt
nhỏ nhắn đỏ bừng, còn giơ chân lên đạp anh…
Lục Hàn Đình đưa tay che đi một bên mắt, giấu đi tia
vằn đỏ bên trong.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là thư kí
Nghiêm Nghị gọi tới.
Lục Hàn Đình ấn nghe máy, giọng nói cung kính của
Nghiêm Nghị truyền tới: “Lục tổng, lịch trình ngày hôm
nay phải đi công tác ở châu Âu, máy bay đã chuẩn bị
xong rồi, có cần hủy không ạ?”
“Không cần, chờ tôi một lúc sẽ đến.”
Chớp mắt đã qua ba ngày, ba ngày này Hạ Tịch Quán
vẫn ở trong viện nghiên cứu Xu Mật làm việc, tan làm
lại ngâm mình trong đống sách thuốc ở Tàng Thư
Các.
Đến xế chiều, rốt cuộc Hạ Tịch Quán cũng tìm được vị
thuốc mà cô muốn, là hoa Mạn Đà La.
Hoa Mạn Đà La nghe nói chỉ mọc ở trên bờ vực sinh
tử, vô cùng trân quý, thậm chí còn chưa có ai nhìn
thấy Mạn Đà La trong truyền thuyết, Hạ Tịch Quán
không biết làm sao để tìm được nó.
“Song Song, tôi muốn tìm một loại thuốc tên là hoa
Mạn Đà La, cô đã nghe bao giờ chưa?” Hạ Tịch Quán
gặp được Song Song, bèn đưa cuốn sách có ghi chép
về hoa Mạn Đà La