Anh thận trọng hỏi ý cô, Hạ Tịch Quán đột nhiên cảm
thấy đau lòng, giống như bọ một cây châm đâm vào
tim, đau đón chỉ chít.
Cô đoán được lý do anh không tìm cô suốt ba ngày nay.
Hạ Tịch Quán nhìn anh: “Không cần tìm em…”
Nắm tay đang siết chặt của Lục Hàn Đình đột nhiên
buông lỏng, môi anh cong lên một nụ cười tự giễu mà
ảm đạm: “Biết, anh sẽ không làm phiền em… không
cần lo cho bà nội, anh sẽ giải thích, bà nội rất thích
em, sau này anh bạn em đến thăm bà, bà sẽ rất vui…
Hôn nhân của chúng ta vốn là… có danh không thực,
một hiệp nghị hòa bình thôi, chuyện sau đó anh sẽ
giao cho luật sư xử lý…”
Hạ Tịch Quán ngắt lời anh: “Lục tiên sinh, em rất tò
mò anh định nghĩa thế nào là có danh không thực,
chẳng lẽ tối hôm đó anh không thoải mái sao?”
Lục Hàn Đình nhấp môi, khàn giọng nói: “Nếu em
không muốn anh làm phiền em thì đừng nói chuyện
này với một người đàn ông trưởng thành.”
Hạ Tịch Quán: “…”
“Dù sao thì em cũng từng là Lục phu nhân của anh,
anh sẽ dành cho em đền bù vật chất tốt nhất.”
“Anh muốn đền bù thế nào?”
“Em thích gì, châu báu, kim cương, biệt thự, du
thuyền, máy bay… anh đều có thể mua cho em, anh
không lấy lại tắm thẻ đen đã đưa em, nó là của em,
em có thể quẹt cả đời.”
Tấm thẻ đen dát vàng chữ “Lục” đó có thể vận dụng
mọi tài sản dưới danh nghĩa của anh, anh không định
lấy về.
Hạ Tịch Quán nhìn anh qua tắm tường kính trong veo:
“Lục tiên sinh đúng là hào phóng, đã chia tay còn định
nuôi em cả đời, chỉ 120 triệu cho Hạ Nghiên Nghiên,
chia tay em lại phải nuôi em, nếu Lục tiên sinh tìm
thêm 2 người phụ nữ nữa thì liệu có phá sản khong?”
“Em không cần lo, có anh ở đây, em cả đời tiêu hết
tiền được sao?”
Hạ Tịch Quán nghe anh nói mà cứng họng, anh đúng
là… vẫn ngang ngược, phách lối như trước