Mấy hôm nay, Lục Hàn Đình vẫn lo vết thương của cô,
không thể hỏi, không dám hỏi, bây giờ cô chủ động tới
của, anh không chút kiêng dè, nhất định phải nhìn vết
thương của cô.
Áo lụa trắng hoa nhí bị xốc lên lộ da thịt cô ra, vết
thương cắn phá xanh tím đã khỏi, không để lại chút
dấu vét, da thịt cô trắng nõn nà như sữa bò.
“Đừng nhìn nữa.”
Hạ Tịch Quán đẩy tay anh ra, che người mình lại,
không cho anh nhìn nữa.
Lục Hàn Đình nhìn cô, khàn tiếng: “Khỏi hết thật sao?”
“Thật, vết thương không nặng, em bôi chút thuốc mỡ
là khỏi, nhưng… nơi này còn đau.” Hạ Tịch Quán kéo
tay anh đặt lên cần cổ trắng nõn của mình.
Lục Hàn Đình nhìn kỹ, thấy mạch máu cô có vét cắn
rất sâu, vết thương khác đã khỏi, chỉ có nơi này còn
lằn vét, mơ hồ nhìn thấy dấu răng anh, có thể tưởng
tượng được lúc ấy anh cắn ác thế nào.
Lục Hàn Đình vùi vào cổ cô, tham lam ngửi mùi thơm
thiếu nữ trên thân thể cô, dán môi vào vét thương kia,
không ngừng hôn: “Xin lỗi, thật xin lỗi, anh xin lỗi…”
Xin lỗi là câu vô ích nhất, nhưng bây giờ anh chỉ có
thể nói câu này.
“Ừ, tha thứ cho anh lần này, nhưng sau này anh
không được cắn em nữa.” Hạ Tịch Quán mỉm cười.
Lục Hàn Đình cười, hôn tai cô: “Không cắn, cùng lắm
là cắn nhẹ cái như vậy thôi.”
Anh khẽ cắn tai cô.
Hạ Tịch Quán vội tránh ra, hai tay đẩy lồng ngực
cường tráng của anh ra: “Ngứa, Lục tiên sinh, anh
ngày càng… háo sắc.”
Cô phản ứng ngây ngô như trang giấy trắng, Lục Hàn
Đình hạ mi, thả hai chân đang quấn eo anh xuống đất,
vòng tay ôm eo cô kéo vào lòng mình: “Thế mà là háo
sắc sao?”
Anh có vẻ không tiếp ý cô, Hạ Tịch Quán nhướn mày,
không cam