“Cái này cũng khiến tôi rất đắn đo. Mọi người đều
muốn cô rời khỏi Xu Mật, nhưng cô tôi đều rõ, chuyện
này không đơn giản như vậy. Cô vào Xu Mật không
liên quan gì tới Lục tổng. Cô là được viện trưởng đích
thân đề bạt… Hạ Tịch Quán, cô rốt cuộc có quan hệ gì
với viện trưởng?”
Hạ Tịch Quán nhéch đôi mày liễu: “Chủ nhiệm Chu, tôi
không có quan hệ gì với viện trưởng, chỉ gặp mặt máy
lần. Ông ấy từng để lại số điện thoại cho tôi, nói néu
tôi có hứng thú với Xu Mật thì có thể gọi cho ông ấy
bất cứ lúc nào, cánh cửa của Xu Mật luôn mở chào
đón tôi.”
Chu Bình biến sắc. Viện trưởng Lý Văn Thanh của
viện nghiên cứu Xu Mật là quốc sĩ hiện giờ, khá có
tiếng trong giới bệnh học truyền nhiễm di truyền, ông
ấy vậy mà lại cho một cô gái nhỏ số điện thoại của
mình, còn nói những lời như cánh cửa Xu Mật luôn
mở đón cô…
“Hạ Tịch Quán, tôi thấy cô còn trẻ, sao lại nói dối mà
không đỏ mặt chứ? Cô tưởng cô là ai, viện trưởng sao
lại nói mấy lời này với cô?” Chu Bình không hề tin.
Hạ Tịch Quán nhún vai. Chủ nhiệm Chu không tin vậy
cô cũng hết cách.
Chu Bình chỉ thấy thái độ của Hạ Tịch Quán cũng quá
hời họt rồi, rốt cuộc là ai cho cô tự tin: “Hạ Tịch Quán,
tôi bây giờ gọi điện cho viện trưởng, vạch trần lời nói
dối của cô!”
Hạ Tịch Quán: “Chủ nhiệm Chu, mời.”
Chu Bình vội gọi điện. Cô ta không tin lúc lời nói dối bị
vạch tràn, Hạ Tịch Quán còn có thể bình tĩnh như vậy.
Điện thoại rất nhanh được kết nối. Giọng nói uy
nghiêm của viện trưởng Lý vang lên: “A lô, chủ nhiệm
Chu.”
“Viện trưởng, chào ngài. Rất xin lỗi vì làm phiền ngài,
nhưng bên Hạ Tịch Quán này có chút chuyện…”
“Hạ Tịch Quán?” Viện trưởng Lý liền cắt ngang lời bà
ta: “Tịch Quán có đó không, để tôi nói với con bé máy
cau.
Nghe ngữ khí gấp gáp của viện trưởng Lý, Chu Bình
đã ngắn người, không biết còn tưởng Hạ Tịch Quán là
cháu gái của viện trưởng đấy. Lúc nãy không phải nói
hai người không thân sao?
Chu Bình đưa điện