Chương 2089:
Nói rôi Cô Dạ Cân liên nhằm mắt, thản nhiên nhận lấy cái chết.
Nhưng, Tiêu Thành lại buông lỏng anh ra.
Cố Dạ Cẩn ngắng đầu nhìn về phía Tiêu Thành.
Tiêu Thành nói: “Cố Dạ Cần, tôi hiện tại không muốn mạng của cậu, về sau phạt cậu dùng xuống thời gian nửa đời yêu Linh Linh thật tốt, hễ tôi phát hiện cậu đối tệ với con bé dù chỉ một chút, tôi sẽ lập tức tới lấy mạng của cậu.”
Nói xong, Tiêu Thành rời đi.
Có Dạ Cần đứng tại chỗ nhìn bóng xe Tiêu Thành rời đi, thật lâu không hề động.
Lúc này Lục Hàn Đình tiến lên, vỗ võ vai Cố Dạ Cẩn: “Váng đầu hay là vui đến điên rồi, Diệp Minh toàn quyền phó thác em gái Diệp Linh của mình cho cậu, Diệp Minh nhận cậu rồi đó, yêu hết tất cả những gì Diệp Linh yêu, Diệp Minh là người anh trai tốt nhất trên đời này.”
“Kỳ thực, cái này không chỉ là cuộc sống mới của Diệp Linh, cũng là cuộc sống mới của cậu, mây mù đã qua, mai sau đều là nắng ấm, cố lên! Từ biệt với quá khứ, con của cậu ở trong bụng Diệp Linh mỗi một ngày khỏe mạnh trưởng thành, cậu về sau phải… Không phụ năm tháng, không phụ yêu.”
Diệp Linh theo Hạ Tịch Quán đi tới một cái trấn nhỏ, nơi đây phong cảnh tươi đẹp, bốn mùa như mùa xuân, cô định cư ở chỗ này.
Vết sẹo trên má phải Diệp Linh vẫn mãi chưa lành, lúc vừa đến đây, các bạn nhỏ hàng xóm đuổi theo sau lưng cô gọi – chị xấu xí.
Song đám nhóc kia nhanh chóng bị bố mẹ chúng dạy dỗ một trận nên thân, các bạn hàng xóm đối với cô đặc biệt tốt, còn đưa tới một chút bánh ngọt đặc sắc ở địa phương tới xin lỗi, mọi người chung sống vui vẻ lại hòa hợp.
Thế nhưng, đám nhóc đó vẫn vây quanh gọi cô là chị xấu xí, đối với lần này Diệp Linh chỉ cười, không chút nào để bụng.
Hạ Tịch Quán
Đa.
Đám nhóc đều sợ ngây người, bọn nó hai mắt lóe sáng nhìn Diệp Linh: “Chị xấu xí ơi, sao chị làm được vậy ạ, có thể dạy chúng em không?”
“Cái này à…” Diệp Linh dí dỏm chớp hàng mi như lông vũ của: “Vậy được rồi, chị miễn cưỡng dạy dỗ các em nhét”
“Quá tuyệt!” Đám nhóc vui vẻ nhảy cởn lên.
Lúc này một cậu bé chỉ vào khuôn mặt bên trái của Diệp Linh: “Các cậu mau nhìn, má trái của chị xấu xí thật xinh đẹp.”
Đám nhóc tiến lên, vươn tay nhỏ che lại má phải bị thương của Diệp Linh, sau đó nhìn mặt trái của cô khen không ngót: “Trời ạ, má trái của chị xấu xí thật đẹp đó, tớ chưa từng thấy qua chị gái xinh đẹp như vậy, cứ như tiên nữ hạ phàm.”
“Này, sao tớ đột nhiên cảm thấy chị xấu xí có chút quen mặt thế ta, hình như đã gặp qua đâu rồi á.”
“Ở đâu cơ?”
“Ở… ở trên ti vi, ah, tớ nhớ ra rồi, là ở trên tỉ vil”
“Làm sao có thể? Mẹ tớ đã nói, các chị gái xinh đẹp trên ti vi đều là đại minh tinh, người bình thường chúng ta đều không gặp được, chị xấu xí sao có thể là đại minh tinh được chứ?”
Những đứa trẻ này còn nhỏ, tâm trí còn chưa phát triển, cả đám cậu một câu tớ một lời, rất nhanh đã bác bỏ chuyện Diệp Linh là một đại minh tinh.
Lúc này mẹ của đám nhóc xuất hiện: “Đã đến giờ rồi, về nhà ăn cơm thôi!”