Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2087


trước sau

Chương 2087:

 

Vui giận của Tiểu Đường cũng không phụ thuộc vào bất luận kẻ nào, cũng không cần bất luận thân phận gì tới định giá bản thân mình, cô bé hành sự quả quyết lại thản nhiên, tất cả đều là bởi vì nội tâm cô bé kiên định cường đại, Tiểu Đường giếng với anh Diệp, trong lòng đều có tín ngưỡng, bọn họ đều vì tín ngưỡng mà sinh, vì tín ngưỡng mà sống.”

 

Tiêu Thành đi ra ngoài, hai tay anh đút trong túi quần híp mắt một cái, không khí trong lành bên ngoài nhanh chóng thổi tan xao động trong cơ thể anh.

 

Lúc này, Tiêu Thành thây được phía trước Cố Dạ Cẩn, Cố Dạ Cần cao to đứng lặng ở đó.

 

Hai người, bốn mắt nhìn nhau.

 

Giữa bốn mắt nhìn nhau, có hoa lửa vi diệu bắn tung tóe.

 

Lúc này Cố Dạ Cần tiến lên, đi tới bên người Tiêu Thành: “Lần này anh gặp nạn là mẹ tôi làm, là mẹ tôi gửi tin cho Tiêu Tứ, tiết lộ thân phận của anh, tin nhắn kia viết Tiêu Thành chính là Diệp Minh.”

 

Có Dạ Cần nói thẳng.

 

Tiêu Thành hai tay đút trong túi quần nhướng mày kiếm: “Lúc Linh Linh gọi điện thoại cho tôi rồi khóc, tôi đã đoán được.” BH “Lần này coi như tôi nợ anh một cái mạng, nên anh muốn làm như thế nào đêu có thê.” Cô Dạ Cân phát động môi mỏng.

 

Tiêu Thành híp một đôi mắt đào hoa diệu sáng kia, sau đó nhếch môi ra một đường vòng cung tà tứ: “Làm như thế nào mới được? Có gia các người hai lần muốn đầy tôi vào chỗ chết, nếu như tôi muốn cậu lấy mạng đổi mạng thì sao?”

 

“Được,” Cố Dạ Cẩn bình tĩnh gật đầu: “Cho dù lấy mạng đổi mạng, tôi cũng tuyệt không đổi ý.”

 

Bầu không khí giữa hai người nhanh chóng nghiêm túc.

 

Lúc này “két” một tiếng cửa nhà gỗ đột nhiên bị đầy ra, Diệp Linh đi ra: “Anh GÌ: Diệp Linh vươn tay thân mật khoác lên cánh tay Tiêu Thành.

 

Tiêu Thành thương yêu xoa xoa mái tóc dài của Diệp Linh, lúc này Tiêu Thành liền thấy ánh mắt Cố Dạ Cần nhàn nhạt rơi vào bàn tay nhỏ bé của Diệp Linh đang khoác trên

tay anh, còn lộ ra biểu cảm vô cùng khó chịu.

 

Tiêu Thành lại sung sướng, bình giấm chua vạn năm này thực sự là quá yêu ghen tuông mà.

 

Lúc này ánh mắt Diệp Linh liền rơi trên khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần, cô nghỉ ngờ hỏi: “Anh ơi, vị này là?”

 

Vừa rồi Hạ Tịch Quán đã nói cho Tiêu Thành bệnh tình của Diệp Linh, cho nên Tiêu Thành đã biết Diệp Linh quên Có Dạ Cần rồi: “À, anh ấy là bạn anh.”

 

Diệp Linh nhìn một chút Có Dạ Cần, đột nhiên hai mắt sáng ngời: “Tôi nhớ ra anh nè!”

 

Cái gì?

 

Hai tay Cố Dạ Cẩn xuôi ở bên người nhanh chóng siết thành quyền, anh đã tới đây một đoạn thời gian, anh biết cô đang ở phía trước, thế nhưng anh chỉ có thể nhìn cô, cũng không dám tới gần cô.

 

Anh sợ anh tới gần lại sẽ mang đến cho cô vận rủi cùng tai nạn.

 

Trái tim Cố Dạ Cần trên đoạn đường gập ghênh này trở nên dị thường bât an, gần tình mà sợ tình.

 

Nhưng bây giờ Diệp Linh đột nhiên nói, cô nhớ ra anhIl Lẽ nào, cô nhớ lại rồi, nhớ lại anh rồi?

 

Đây cũng là có khả năng, dù sao ngòi nỗ của tâm bệnh của Diệp Linh chính là Tiêu Thành chết, hiện tại Tiêu Thành còn sống, vậy Diệp Linh liền khỏi bệnh.

 

Trái tim yên lặng đã lâu của Cố Dạ Cần đột nhiên sôi trào, anh lúc này tiến lên một bước, đôi con ngươi đen thanh bần tỏa sáng hi vọng nhìn Diệp Linh: “Anh là ai?”

 

“Chúng ta hai ngày trước ở sân bay gặp qua đó, lúc đó anh giúp tôi nhặt kẹo trên đất lên, đúng không?” Diệp Linh vui vẻ cười nói.

 

Máu nóng sôi trào của Cố Dạ Gần lại trong nháy mắt đông lạnh, thì ra cô nhớ là cái này, cô không nhớ lại anh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện