Diệp Minh ôm Hà Băng từ trong phòng tắm ra, Hà Băng toàn thân vô lực chôn trong chăn mềm mại, mái tóc dài đen nhánh rối tung xuống dưới, càng tôn lên sắc hồng của cánh môi và hàm răng trắng bóng.
Đồ ngủ Diệp Minh phất phơ, rõ ràng mới vừa mặc vào, vừa rồi tắm cho cô gái, đồ ngủ của anh đã ướt hơn phân nửa, chất vải mỏng dính trên cơ bắp săn chắc của anh anh, từng cục.
Anh cúi xuống thân hình cao lớn dùng bàn tay xoa xoa mái tóc cô gái, đầy ắp yêu thương, yêu nhất dáng vẻ yếu mềm của cô hiện tại, vì anh mà trở thành người phụ nữ quyến rũ đan xen thiếu nữ thanh thuần, khiến người ta không dời mất nồi.
Trong lòng anh hạnh phúc, gương mặt anh tuấn tràn đầy sung sướng, cảm giác này giống như cậu chàng mới vừa khai trai, ngắm nhìn người phụ nữ của mình thế nào cũng không đủ.
“Có đau không?” Anh khàn giọng hỏi.
Hà Băng một chút khí lực cũng không có, cả người giống như đạp trong đám mây, hơn nữa cơ thể ê ẩm khắp nơi, cô lười di chuyển.
Hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve run lên một cái, cô ươn ướt nhìn người đàn ông: “Dạ đau.”
“Về sau làm nhiều máy lần sẽ tốt hơn.”
Anh nghiêm túc nói bậy.
“…” Hà Băng siêt năm đâm nhỏ nanh muốn đánh anh.
Diệp Minh cầm nắm đắm nhỏ của cô đặt trong lòng chính mình, nhìn cô cưng chiều cười.
Trong phòng đều là màu hồng, giống như gắn thêm kẹo, khiến người ta ngọt tận tâm khảm.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến tiếng người làm nữ: “Thành gia, Hà tiểu thư, cơm đã chuẩn bị xong rồi.”
Diệp Minh lúc này mới thả cô gái ra: “Anh đi tắm đã, chờ anh rồi cùng nhau ăn cơm.”
“Da Diệp Minh đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm mới vừa đóng, cửa phòng đẩy ra, hai người làm nữ bưng