Hà Băng đặt đũa xuống: “Vậy anh đút em ăn đi.”
Hô hấp Diệp Minh trầm xuống, trực tiếp ôm cô ngồi trên đùi mình, anh ăn một miếng cơm sau đó đút vào trong miệng Hà Băng.
Hà Băng đột nhiên trợn to mắt, anh Sao… sao lại đút cô ăn như vậy chứ?
Diệp Minh mớm cơm vào trong miệng cô, sau đó lui ra ngoài, ánh mắt của anh nóng bỏng nhìn cô: “Còn muốn anh đút không?”
Hà Băng nhai cơm, đã cảm thây cơm cũng thay đổi mùi vị rồi, thơm hơn.
“Từ bỏ.” Cô cầm đũa lên bưng chén nhỏ ăn, còn muốn dời xuống khỏi đùi anh.
“Đừng nhúc nhích!” Người đàn ông bóp chặt vòng eo nhỏ của cô, không cho cô đi.
Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng hồng phơn phớt, khiến người ta muốn cắn một cái, cô ngồi ở trên bắp đùi anh ăn, để người ta thấy được xấu hồ lắm đó!
“Ăn chút canh này.”
giám sát cô.
Người đàn ông Hà Băng nhìn một chút canh tối nay nâu, canh sườn đu đủ, cô lắc đâu: “Không muốn ăn.”
Khí tức người đàn ông kéo đến, mùi đàn ông dương cương ngào ngạt xen lẫn hương sữa tắm, Diệp Minh dán bên tai cô nói: “Ngoan, ăn một chút đi, ăn đu đủ ngực to.”
Ngực to.
Hà Băng nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Diệp Minh, nhướng mày ngạo mạn nhìn anh: “Anh thích ngực to à?”
Ngực to?
Ánh mắt Diệp Minh nhìn thoáng qua ngực cô.
Hà Băng nhanh chóng đặt chén đũa xuông, nâng hai cánh tay che