Lục Hàn Đình mang theo Tiêu Lục Họa về nhà, Tiểu Cố Vũ tới, hai chị em vào phòng tám trên trời dưới đất.
Hạ Tịch Quán giúp Lục Hàn Đình thay áo khoác, cô cười cười nói: “Lục tổng, ngày hôm nay anh sao lại về nhà trễ hơn mấy chục phút thế hả, sẽ không phải là trên đường có hồ ly tinh nào mê mắt anh, kéo lại bước chân của anh đấy chứ!?”
Lục Hàn Đình ôm lấy Hạ Tịch Quán: “Cái gì mà hồ ly tinh, hồ ly tinh không phải ở chỗ này sao, anh chỉ cần một cô là đủ rồi.”
Mấy năm nay đã trôi qua, miệng của Lục tiên sinh chúng ta vẫn ngọt như thê.
Hạ Tịch Quán câu môi: “Đừng có đánh trống lảng, mau thành thật khai báo!”
“Trên đường bị trễ một chút là do Họa Họa thấy được một đứa bé bán thân táng mẫu, con bé bảo anh đi giúp thằng bé một chút, con gái đã lên tiếng rồi, anh chỉ có thể làm theo.”
Thì ra như vậy à….
Đam Mỹ H Văn
Hạ Tịch Quán thở dài một cái.
“Làm sao vậy?” Lục Hàn Đình chôn khuôn mặt tuần tú trong mái tóc dài của cô hỏi: “Có tâm sự sao em?”
“Họa Họa là công chúa nhỏ của chúng ta, thế nhưng, con bé cũng có sứ mạng và trách nhiệm của mình, cả đời này nó không thể giống như các cô gái bình thường sống hạnh phúc tự do, yêu đương kết hôn đều… thân bắt do kỷ.
Lục Hàn Đình ngắng đầu lên: “Hôn sự của Họa Họa có phải đã quyết định rồi không?”
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Bọn em đã lựa chọn cùng La Sâm vương thất kết hôn, La Sâm Vương Tử lớn hơn Họa Họa hai tuổi, hai đứa lại rất xứng đôi.
Con đường của Họa Họa đã bị quyết định, về sau, con bé sẽ là đệ nhất Vương phi danh mãn thiên hạ.”
Lục Hàn Đình cảm nhận được vợ đau lòng, anh cầm tay vợ, xuyên vào, cùng cô mười ngón tay đan chặt: “Quán Quán, anh biết em đau lòng con gái, từ giây phút Họa Họa sinh ra kia, cuộc đời con bé