Anh phải đi ra ngoài trước.
Hà Băng cười lạnh một tiếng: “Cởi quần còn muốn chọn chỗ à, ngươi thật đúng là già mồm.”
Nói xong, cô từ trong lòng bàn tay của anh dùng sức rút cổ tay mình về.
Diệp Minh bàn tay rơi vào khoảng không, ngón tay anh cuộn lên ma sát một cái, lại bắt đầu hoài niệm xúc cảm da thịt trơn nhẫn ấy.
Hà Băng không ngừng, cô nhắc chân đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại nói: “Đi ra đi.”
Hà Băng đi ra trước, cô ở bên ngoài chờ Diệp Minh.
Lúc này có hai người đàn ông đi tới, đám giám đốc thương trường, uống say như chết, bọn họ thấy Hà Băng hai mắt sáng ngời: “Trời ạ, đây là người nào đây? Không phải là đệ nhất băng mỹ nhân thành phô Hông Khâu, đệ nhât tài nữ Hà Băng Hà đại tiểu thư của chúng ta đấy ư?”
“Hà tiểu thư, chào cô, nào, ôm một cái.”
Một người đàn ông xông đến người Hà Băng.
Trong tròng mắt Hà Băng lóe lên ý lạnh, cô lánh một cái, gã đàn ông say rượu kia trực tiếp đụng phải trên vách tường.
Đau quá.
Gã đàn ông kia thẹn quá thành giận, hừ lạnh một tiếng: “Vênh váo cái gì, bọn tao gọi mày một tiếng Hà đại tiểu thư mày liền thật sự coi mình là Đại tiểu thư rôi?”
Một gã đàn ông khác thô bỉ nhìn khuôn mặt nhỏ thanh lệ Hà Băng, còn lướt mắt lên dáng người lả lướt của cô, dâm tà xoa tay: “Không thể nói như thế nha, hãy tôn trọng một chút, người ta hiện tại là Thiếu phu nhân của Triệu thị, chúng ta gặp cũng phải cung kính tôn xưng một tiếng Triệu thái thái đấy.”
“Cái gì, Triệu thái thái? Ah, đúng đúng đúng, là Triệu thái thái!”
“Cũng không biết Triệu tổng chúng ta nghĩ thế nào nữa, Triệu tổng nghĩ muốn kiểu phụ nữ nào không có, vậy mà lại chọn Hà Băng.
Đừng tưởng rằng mọi người không dám nhắc tới, những chuyện quá khứ kia sẽ không tồn tại, ba năm trước đây