Thế nhưng anh đột nhiên nghĩ tới cái chân giả kia đã bị đánh bay, không biết cô có giúp anh nhặt về hay không.
Đôi mắt thâm trầm nhìn lướt qua căn phòng công chúa này, không thấy được người anh muốn gặp, Hà Băng không ở đây.
Anh đi tới bên cửa phòng, vươn tay mở cửa phòng.
Rât nhanh, anh tìm được người anh muốn tìm.
Thế nhưng khi tay đặt trên chốt cửa, đôi mắt thâm trầm sắc bén rơi vào trong phòng ăn, trên bàn cơm hình chữ nhật xa hoa ngồi hai người, Hà Băng và Triệu Lôi ngồi đối mặt nhau, một giám đốc thương nghiệp, một cô gái tuổi còn thanh xuân, hai người ngồi chung một chỗ lại rất đẹp mắt.
Triệu Lôi…
Chồng của cô tới rồi.
Cô đang ăn cơm cùng chồng mình.
“Băng Băng, gần đây em có rảnh không, chúng ta đi du lịch một chuyến đi!?” Triệu Lôi đưa thịt bò đã cắt gọn tới bên tay Hà Băng.
Cô sắp đi du lịch cùng Triệu Lôi?
Mới vừa tỉnh, đôi môi mỏng Diệp Minh vừa trăng vừa khô, anh nhấp môi mỏng một cái, chăm chú nhìn về phía thân ảnh thanh lệ đó.
Hà Băng đặt khối thịt bò nhỏ đó nhai trong miệng, tùy ý lên tiếng: “Nếu có thời gian thì đi chứ.”
“Được.”
Diệp Minh ở trên lâu nhìn, cô đây là đồng ý, cũng đúng, cô và Triệu Lôi là vợ chồng, chỉ là du lịch hai người mà thôi, anh khó chịu như vậy làm gì?
Ở nơi anh không thấy được, cô không biết đã cùng Triệu Lôi làm chút bao nhiêu chuyện thân mật giữa vợ chồng.
Đôi môi mỏng khô khốc míim lại lạnh lẽo, anh đóng cửa phòng lại.
Đi tới bên ghế salon, anh một tay đút trong túi quần móc ra một bao thuốc