Hà Băng vươn tay đè lên trái tim mình, trong lòng cô mơ hồ đau đớn, ẩn ẩn đau thương, vui mừng tựa như dây leo điên cuỗông nảy nở trong lòng.
Những ái tình ngọt bùi, đều bởi vì anh.
“Cúi chào!”
Lúc này một giọng nói vang lên.
Bóp, hết thảy quân nhân hợp hai chân thành chứ V, sau đó toàn thể cúi chào.
Người đàn ông đứng ở trên bục cao từ trên cao quét xuông toàn trường, sau đó nâng tay phải lên, chào lại.
Tắt cả huyên náo lập tức yên tĩnh trở lại, tiếng nhạn bay qua phăng phắc, cờ đỏ tung bay trong gió, là nhân ảnh ai vào thời khắc này trở thành vĩnh hằng?
Nghỉ thức nhận huân Chương kết thúc, tất cả quần chúng vây xem cũng bắt đầu rút lui khỏi, có người không cần thận đụng phải Hà Băng một cái, hai mắt Hà Bằng đột nhiên tôi sằm.
“Xin lỗi, cô gái, cô không sao chứ?”
Người chạm phải nhanh chóng xin lỗi.
Hà Băng nhắm mắt sau đó mở ta, cô cảm thầy váng đầu, hoa mắt.
Tay nhỏ đè lên ngực, cô khó chịu muôn ói.
Khuôn mặt lớn chừng bàn tay tái xanh, cô lắc đầu: “Tồi không sao..
“Tất cả mọi người nhường đường, ĐC của Diệp thủ trưởng sắp đên.” Lúc này có người đi ra duy trì trật tự.
Hà Băng lui về phía sau mấy bước, mọi người tự giác nhường ra một con đường.
Lúc này một chiếc xe.Jeep quân đội chống đạn màu xanh chậm rãi chạy đi ra, xe đặc biệt của Diệp Minh đi ra.
Chiếc xe dJeep này là đặt làm tư nhân, trên cửa số Xe cỌ sáng dán