Cô bây giờ.
còn nhỏ như vậy, ở trước mặt cổ trình diễn một màn này thích hợp sao?
Cuối cùng là cô tuổi nhỏ thừa nhận tất cả mọi thứ.
Hiện tại Lâm Mặc liếc mắt tới, Có Vũ sợ đến lui về sau một bước, vội vàng dùng hai tay che hai mắt mình: “Em…
em không thấy gì cả, hai người cứ tiếp tục.”
Nói xong, Cố Vũ xoay người rời đi.
Lục Họa còn trông cậy vào Lâm Mặc kiêng ky Cố Vũ tồn tại mà buông cô ra, không nghĩ tới Cô Vũ lại bỏ chạy trước, Lục Họa: “… Vũ Vũ!”
Phảng phất nghe được tiếng kêu của cô, Cô Vũ đột nhiên ngừng lại, lại quay người trở về.
Lục Họa hai mắt sáng ngời, cô cũng biết Vũ Vũ của cô sẽ không bỏ cô lại chạy như vậy.
Chỉ thấy Có Vũ đã trở về, cô bé vươn tay, trực tiếp đóng cửa phòng lại: “Chị Họa Họa, anh rẻ, để em giúp hai người bước cuối cùng, như vậy thì không có ai quây rồi hai người nữa, hihi.”
Khuôn mặt tươi cười của Có Vũ theo cửa phòng ng, lại cùng nhau biên mất, Lụo Họa: *…”
“Lâm Mặc, cậu đừng như vậy, cậu giận sao, cậu buông ra trước, tôi có thể giải, thích!” Lục Họa giãy giụa, cô cảm thấy tư thế như vậy thật là lạ a.
Lâm Mặc dùng máy ngón tay thon dài lỏng giữ cô hai cô tay trăng mảnh khánh của lại, đặt ở đỉnh đâu, cậu từ trên cao nhìn xuống cô: “Được, tôi hiện tại cho em cơ hội, em tốt nhất giải thích ổn thỏa cho tôi.”
Bllo):…
“Dương Thanh Đề kia là ai, vì sao em thân mật gọi hắn là đàn anh, Lục Họa, tôi phát hiện đàn anh của em thật đúng l là nhiều, lúc đi học là hắn gửi tin nhắn cho em đúng không, vì sao em nói dối hắn là nữ, em củng