Hiện tại Trương Hàn an vị trên ghế salon đối diện, Lâm Bất Nhiễm như đứng đồng, lửa, như ngồi đồng than, bởi vì cô cảm thầy ánh mắt tôi tăm hung ác kia của Trương Hàn vân đăm đăm găm vào trên người cô.
“Nhiễm Nhiễm, cọn và A Đống kết hôn đã hai năm rồi, mẹ muốn hỏi một câu, các con dự định lúc nào sinh con?” Mẹ Nhâm hỏi.
Cái gì?
Sinh con?
Vấn đề này làm cho Lâm Bát Nhiễm ngân người, cô và Nhâm Đống còn chưa động phòng, cho nên cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con này.
“Nhiễm Nhiễm, các con cũng không còn trẻ nữa, sớm một chút sinh con đi! Cũng cho bố mẹ có cháu trai ẫm, bạn bè bố mẹ cháu trai cháu gái đều có thê mua xì dầu cả rồi, thừa dịp bố mẹ bây giờ còn minh mẫn, có thê giúp các con chăm cháu.
Con yên tâm, sinh con xong vóc người của con chẳng máy chốc sẽ khôi phục, đến lúc đó con còn có thể tiếp tục sự nghiệp của mình.” Bồ mẹ Nhâm là trưởng bối rất sáng suốt, thế nhưng bọn họ muôn có cháu cũng là sự thực, lần này tới chính là vì vấn đề này.
Lâm Bát Nhiễm trong chốc lát nghẹn lời, hoàn toàn không biết nên đổi phó vấn đề HẦY thế nào.
Lúc này TnitN Hàn trên ghế salon đối diện đột nhiên đứng dậy: “Em gái, em lên lầu đến phòng anh, anh có chuyện muốn nói với em.”
Hắn gọi cô lên lầu làm cái gì, còn vào phòng hắn?
Lâm Bắt Nhiễm muốn từ chối, thế nhưng Trương Hàn đã bỏ đi thắng lên lầu, ý kia là ở trên lầu đợi cô.
Lâm Bắt Nhiễm: “…”
Mẹ Nhâm: “Nhiễm Nhiễm, anh trai gọi con kìa, con lên