Nhâm Đống một tay chống nạnh, phát cáu muôn cười: “Thì ra em đã sớm biệt, anh vẫn sợ em sẽ biệt, cho nên mây ngày nay vân luôn gạt em, bây giò nghĩ lại anh thực sự quá buồn cười, em không hề quan tâm, dù cho một chút xíu quan tâm cũng không GÓ”?
Lâm Bát Nhiễm vặn lông mi: Nhâm Đống, anh đừng như vậy, chúng ta..
Nhâm Đống nắm vai Lâm Bát Nhiễm: “Em biết thứ làm anh lạnh lòng nhất là cái gì không? Chính là dáng vẻ thờ ơ này của em, em là vợ anh, anh là chông em, chồng em ngoại tình, thậm chí làm cho người phụ nữ bên ngoài mang thai, thê nhưng em chẳng quan tâm, không có chút phản ứng nào.
“Anh hy vọng dường nào em bây giờ có thể đánh anh mãng anh, giông như một người phụ nữ đanh đá đại náo một hồi, cái này chỉ ít chứng mỉnh trong lòng em có anh, em yêu anh.
Em xem, nguyên nhân ly hôn của em nực cười đên mức nào, em không phải là bởi vì anh quá trớn muốn ly hôn, emilà bởi vì không muôn liên lụy tôi mà ly hôn, vợ anh đây là hiền lành rộng lượng cỡ nào chứ? Anh có nên cảm ơn em thật tốt không?”
Lâm Bát Nhiễm chau mày, cô biết Nhâm Đống mắt hết ý chí là vì cái gì, nhưng, khi biết chuyện giữa anh ta và Đường Phương cô có phiên muộn có khổ sở, chính là không nồi máu ghen.
Cô không khống ‹ chế được trái tim mình, cô cũng biết mình không hề yêu Nhâm Đông.
“Nhâm Đống, ly hôn cũng là vì tốt cho anh, anh nhìn anh đi, đã như biến thành một người khác, nêu như tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ bị hủy hoại…
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Nhâm Đống