“Alo, anh trai, em đã làm theo lời anh, thế nhưng Nhâm Đống thực sự không muốn đứa bé này, cho dù bố mẹ anh ta muốn đứa cháu này, Nhâm Đống không đồng ý, em không bước chân vào ngưỡng cửa Nhâm gia được.”
Bên kia là anh trai Đường Phương Đường Vượng, Đường Vượng chính là một tên côn đô đâu đường, hai anh em bọn họ muốn tiền, cho nên đã tập trung mục tiêu ở trên tập đoàn Nhâm Đồng.
Ngày đó ở trong quán rượu Đường Phương thây Nhâm Đồng Say rượu, cho nên thừa lúc văng mà vào, lúc đầu Nhâm Đống cho ả một số tiền lớn, ả rất hài lòng, thế nhưng ai nghĩ đến ả vận khí tốt, dĩ nhiên mang thai.
Đêu nói mẹ sang nhờ con, nêu mang thai, như vậy hai anh em họ sẽ không thỏa mãn với số tiền này nữa, bọn họ càng muốn nhiều hon.
Đường Phương muốn gả vào Nhâm gia, gả vào nhà giàu có là đường tắt tốt nhật của nhân sinh.
Đường Vượng ở bên kia chửi bới một tiếng: “Tên Nhâm Đống này ngay cả cọn trai mình cũng không muôn sao, vôn tưởng sau khi biết mình làm bố hắn sẽ rất vui vẻ, ai ngờ hắn vẫn thờ ơ với cái bụng của em.
“Anh trai, này phải trách vợ Nhâm Đống, Nhâm ¡ Đông thực sự quá yêu vợ anh ta, nêu như… chúng ta có thể thả tin tức này ra, chỉ cần cô ta biến mắt, em có thê ưỡn cái bụng bự vào cửa Nhâm gia.”
“Chuyện nhỏ, anh liền dẫn người trói đi, sau đó kết thúc GÔ.
1a, diệt trừ chướng ngại vật này.”
“Anh trai, em sợ bọn họ sẽ hoài nghỉ em, đến lúc đó anh.
cũng trói em lại, em diễn một vở khổ nhục kế, như vậy ai cũng sẽ không hoài nghỉ chúng ta nữa.”
“Phương Phương,