Người áo đen cầm đầu kia chính là Đường Vượng, lúc này hắn phải giải quyết Lâm Bất Nhiễm, thế nhưng trước khi giải quyết đương nhiên còn phải vơ vét một số tiên lớn, như vậy hắn mới có thê tiêu dao sung sướng.
Đường Vượng nhìn Nhâm Đống: “Thả người có thê, thế nhưng, tôi chỉ có thê thả một người, các người chọn đi!”
Cái gì?
Nhâm Đống nhíu mày kiếm, ánh mắt anh ta rơi vào Lâm Bắt Nhiễm và Đường Phương.
Đường Phương đã sợ đến oa oa khóc lớn, kỹ năng diễn xuất này tuyệt đối có thể châm trọn điêm rồi: Nhằm tổng, anh đừng lo cho em, anh cứ chọn đi! Em biết anh yêu ai, dù cho cô ta không yêu em, còn muốn ly hôn với anh, thê nhưng anh vẫn yêu cô ta như cũ.”
“Nhâm tông, em chỉ muốn nói, em cũng yêu anh, vì anh, em cam tâm tình nguyện có thể chết vì anh.”
“Chính là, trong bụng em còn máu mủ của anh, đứa bé này sô mệnh quá cay đăng, nó còn chưa kịp sinh ra, đã Khôi có cơ hội gọi anh một tiếng bô.”
Bố mẹ Nhâm biến sắc, lúc này kéo lại ống tay áo Nhâm Đống: “Cái gì, A Đống, Nhiễm Nhiễm muốn ly hôn với con?”
“Đường Phương nói là có ý gì, Nhiễm Nhiễm căn bản không yêu con, đây tột cùng là có thật không?”
Bố mẹ Nhâm nóng nảy.
Nhâm Đống nhấp môi, không nói gì.
Đường Phương thấy kế hoạch của mình được như ý, lúc này ra sức diễn xuất: “Nhâm tổng, em yêu anh, anh chọn al, Vì thành toàn tình yêu của anh, em và con nguyện ý vì anh hi sinh, chỉ hy vọng anh có thê nhớ kỹ em, có thê để cho em chiếm giữ một phần nhỏ nhoi trong lòng anh.”
Bố mẹ Nhâm nhìn Lâm Bắt Nhiễm, chăm chú nghiêm túc hỏi: “Nhiễm Nhiễm, mấy năm này bố mẹ thực