Đường Phương một mực chắc chăn mình không có anh trai, người anh trai này của ả tuyệt đối không thể ra ánh sáng, cái này sẽ trở thành chỗ bẩn của ả mắt, còn có thê dậy dưa ra chuyện Lâm Bất Nhiễm bị bắt cóc.
Ha.
Trương Hàn từ trong cổ họng bật ra một tiêng cười nhẹ, sau đó tay hắn vung lên, thủ hạ lúc này giải một người đi tới.
Người này chính là Đường Vượng.
Đường Vượng đã bị đánh, mặt mũi bâm dập hệt sức chật vật, gã quỳ gối trước mặt Trương Hàn câu xin tha thứ: “Hàn Vương, van cầu anh tha cho tôi đi, van câu anh.
”
Trương Hàn từ trên cao liệc Đường Vượng: “Hiện tại mày đừng câu tao, mày nên câu em gái của mày ây, mày xem, em gái của mày đang ở phía trước, con ả vừa rôi lại nói không quen mày, ả nói ả không có anh trai, ả là con gái một.
”
Đường Vượng nhìn về phía Đường Phương: “Phương Phương, anh là anh trai em mà, vì sao em không nhận anh, em mau đến cầu xin Hàn Vương, để Hàn Vương thả anh ra đi.
”
Trái tim Đường Phương đã chìm đến rồi đáy cốc, anh trai bị bắt, xem ra chuyện bắt cóc đã chọc thủng, thế nhưng ả không.
thể nhận, một khi nhận chuyện sẽ đổ vỡ hết.
“Anh là ai, tôi không biết anh, bụng con khó chịu quá, bác trai bác gái chúng ta đi thôi, bọn họ cũng không biệt đang diễn cái trò gì nữa, „chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa.
“Đường Phương muôn lôi kéo bố mẹ Nhâm rời đi.
Đường Vượng liền gấp.
gáp: Phương Phương, mày không thể đi, lẽ nào mày thây chêt không cứu sao, tao mà là anh trai ruột của mày mà?”
“Lúc mày học lớp 11 đã yêu sớm, hẹn hò với một đàn anh, lên đại học mày vì muốn lây học bồng mà quyến rũ một giáo sư, theo người ta hơn một năm, sau đó mày lại đi theo một phú nhị đại, cùng người ta sống phóng túng.
”
“Nhâm