Trượng Hàn đi vào tắm rồi, bên trong truyền đến tiếng nước chảy tí tách, Lâm Bát Nhiễm qua loa mặc quần áo rồi tiếp tục thiết kế bản thảo, thế nhưng đầu ngón tay cô vân còn run nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã đỏ ửng.
Cô ép chính mình quên chuyện xảy ra ban nãy, chuyên tâm vùi đâu vào làm việc.
Rất nhanh “ ‘cạch” một tiếng cửa phòng tắm mỏ, Trương Hàn tắm xong đi ra, tóc còn lách tách chảy nước, đô ngủ bằng lụa thả tùy ý, dáng vẻ khoan khoái cuồng dã, làm người ta mặt đỏ tới mang tai.
Trương Hàn nhìn thoáng qua Lâm Bất Nhiễm, cô lại đang làm việc, vô cùng tập trung.
Lúc này tiêng gõ cửa vang lên, Trương Hàn đi tới mở cửa, hàu gái nói: ‘Chủ nhân, đây là tổ yến táo đỏ ngài phân phó chúng tôi chưng cho Lâm tiêu thư.
”
Trương Hàn vươn tay nhận rồi đóng cửa phòng lại.
Hắn đi tới bên người Lâm Bát Nhiễm, vươn tay đút cô: “A, há miệng.
”
Lâm Bất Nhiễm tránh được: “Anh ăn đi, tôi không muốn ăn, tôi đang làm việc.
”
Trương Hàn nhìn cô vì đây nhanh tốc độ mà xem nhẹ bản thân, không khỏi uy hiếp nói: “Em có phải muốn tôi đổi đánh đút không?”
Lậm Bát Nhiễm ngắng đầu, chỉ thấy hắn nhìn chăm chăm đôi môi sưng đỏ của mình.
Cô vẫn chưa tắm, quản áo xốc xếch, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, trong vẻ dịu dàng lại thêm vài phần quyền rũ, là đàn ông nhìn đêu sẽ động tâm.
“Không cần, tôi tự mình ăn.
” Lâm Bát Nhiễm đưa tay lấy.
Thế nhưng Trương Hàn đã đưa muỗng.
tói bên miệng cô: “Mau há miệng.
Lâm Bắt Nhiễm chỉ đành há miệng, hơn nữa bằng r nhạnh nhất tốc độ nuốt hét