Thượng Quan Mặc thật không ngờ dược Hồi tới nhanh như vậy, anh không hề hoài nghỉ y thuật của mẹ vợ đại nhân, thế nhưng chất độc Đoạn Trường Thảo đã xâm nhập lục phủ, ngũ tạng của anh, nên anh cảm thây không chắc chắn lắm, cũng đã tính đến dự tính xấu nhát.
Hiện tại, dược hoàn vậy mà đã đến.
Thượng Quan Mặc không hề muốn chết, anh rất muốn sống, niềm vui ngoài ý muôn này làm cho anh mừng rỡ ra mặt, anh nhận dược hoàn, bỏ vào trong miệng nuôt xuông.
“Em đi rót cốc nước cho anh.
” Lục Họa đi rót nước.
Thượng Quan Mặc từ phía sau ôm lây cô: “Vợ, cám ơn em.
Lục Họa cong môi: “Chồng à, anh không cân cám ơn em, năm năm trước đêu là bởi vì em trúng Yêu Chuông mị thuật, hạ Đoạn Trường Thảo với anh, là em hại anh, tất cả mọi chuyện đều bắt nguôn từ em, em chỉ là đang chuộc tội.
”
Thượng.
Quan Mắc chôn khuôn mặt tuân tú ở trong cô cô cọ cọ: “Vợ à, anh chẳng bao giờ.
trách em, đó không phải là lỗi của em, mỗi một ngày hạnh phúc bây giờ đều là em ban tặng, anh rât thỏa mãn.
”
Lục Họa quay người sang, vươn tay ôm lây vòng hông lớn của Thượng Quan Mặc: “Chúng ta sẽ bình yên, sẽ hạnh phúc bên nhau thôi.
”
“Ừm, vợ, chúng ta đã kết hôn rồi, em thầy.
anh khi nào chính thức đi thăm người nhà em được?”
“Anh nghĩ sao?”
“Anh biệt người nhà em chắc sẽ không chấp nhận anh, nhưng anh sẽ nỗ lửó đưa ra thành ý để bọn họ yêu thích anh, chấp nhận anh, hơn nữa chúng ta đã kêt hôn rồi, đây là sức mạnh lớn nhất của anh.
”
Đứa ngốc.
Lục Họa