Hạ Tịch Quan sợ hãi trốn trong góc tường khi anh hét
lên như thế, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt đen
ngắn nước.
Lục Hàn Đình hít vào một hơi, chống đỡ con thịnh nộ
trong lồng ngực: “ Đừng có lấy ánh mắt cô biết cô làm
sai, rồi tôi hung dữ với cô là tôi không đúng để nhìn
tôi, tôi sẽ không thương hại cô đâu.”
Hai bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Hạ Tịch Quán
bấu vào vách tường: “Xin lỗi Lục tiên sinh, tôi thừa
nhận tôi cố ý không nghe điện thoại của anh, tôi cũng
thừa nhận tôi cố ý không trả lời tin nhắn của anh, xin
anh sau này đừng… đừng đối tốt với tôi như vậy nữa,
tôi sợ tôi không trả được, tôi không muốn mắc nợ
anh.”
Lục Hàn Đình cong môi: “Cô phân rạch ròi với tôi như
vậy sao?”
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Tôi là tôi, anh là anh, sau này
anh đi trên con đường đầy nắng của anh còn tôi đi
trên cây cầu mộc đơn côi của tôi.”
Lục Hàn Đình chưa từng có cảm giác như vậy, sự kiêu
ngạo, tính kỷ luật của anh đã bị phá vỡ trước mặt cô.
Một bức ảnh bị hạn chế bởi tay cô đã khiến anh không
kể ngày đêm vội vàng trở về, sự thờ ơ và xa lánh đột
ngột của cô khiến anh cảm thấy bực bội, cáu kỉnh và
gần như mắt kiểm soát.
Từ khi nào mà tâm tư của anh lại bị ảnh hưởng bởi
cô?
Lục Hàn Đình phát ra tiếng cười bị bóp nghẹt từ cổ
họng, châm chọc cô: “ Đồ rùa nhỏ.”
Hạ Tịch Quán nắm chặt vách tường, đúng vậy, cô là
một con rùa nhỏ, cô không dám đem trái tim của mình
cho anh.
Lục Hàn Đình xoay người, nhướn mày kiếm: “Được
rồi, nếu cô đã phân rạch ròi như vậy, vậy hôm nay tôi
cứu cô, chẳng phải cô nên bày tỏ thành ý cảm ơn của
mình sao?”
Hạ Tịch Quán chớp chớp mắt: “Chẳng phải tôi đã cảm
ơn anh rồi sao?”
“Cô còn giả vờ bối rối với tôi nữa sao? Cô thực sự
không hiểu cách phụ nữ bày tỏ lòng biết ơn với đàn
ông sao? Cô không có tài sản của cải gì, thứ duy nhất
của em khiến tôi nhìn vừa mắt đó là…”
Hạ Tịch Quán vội vàng đưa tay che miệng anh, không
cho anh nói linh tỉnh.
Bốn mắt nhìn nhau, có thể tự nhìn thấy bóng của mình
trong mắt của đối phương.
Lục Hàn Đình hôn lên lòng bàn tay mềm mại của cô.
Hạ Tịch Quán chỉ cảm thấy