Anh bắt được cái đuôi nhỏ của cô.
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Tịch Quán đỏ lên, vội
vùng vẫy: “Anh làm gì thế, mau bỏ ra.”
Lục Hàn Đình không buông tay, còn túm cái đuôi mấy
cái: “Tình thú mới à?”
Hạ Tịch Quán ngây người, lúc này mới cảm thấy khác
thường, trong tủ quần áo nhiều đồ ngủ gợi cảm như
Vậy, sao lại có bộ đáng yêu như vậy, thì ra là… tình
thú.
Hạ Tịch Quán đưa tay đẩy anh: “Lục tiên sinh, anh
mặt dày thật đấy.”
Lục Hàn Đình túm đuôi của cô không buông, mày đẹp
nhướn lên: “Tôi mặt dày thế nào?”
“Bộ đồ ngủ này với những bộ khác trong tủ đều là do
anh chuẩn bị, mặt anh còn chưa đủ dày à?”
Lục Hàn Đình nhìn lướt qua tủ treo quần áo: “Quần áo
trong đấy không phải tôi chuẩn bị, là bà nội chuẩn bị
cho cô.”
Lão phu nhân?
Hạ Tịch Quán nghẹn họng trân trối, thì ra lão phu
nhân… hiểu đến thế à?
Đúng là gừng càng già càng cay.
Lục Hàn Đình nhìn Tiểu Viên Viên: “Nó có ngoan
không?”
Hạ Tịch Quán cố gắng giành lại cái đuôi nhỏ của
mình: “Viên Viên rất ngoan.”
“Vậy sao em lại không ngoan thế?”
Anh nói vậy là có ý gì chứ, có phải định nói cô cũng là
một con mèo nhỏ không?
Bây giờ đuôi của cô còn đang nằm trong tay anh, thái
độ cợt nhả bắt nạt người khác của anh, giống như cô
là một bé mèo nhỏ đang bị anh trêu đùa trong tay vậy.
Lúc này, tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, thím Ngô ní
vọng từ ngoài cửa: “Thiếu gia, lão phu nhân bảo tôi
ninh cho cậu một chén canh, cậu tranh thủ uống nóng
nhé.
Có người tới!
Hạ Tịch Quán dùng một tay đây Lục Hàn Đình ra, sợ
người khác đi vào nhìn thấy cảnh này.
Lần này, Lục Hàn Đình thuận theo buông tay ra, anh