Lục Hàn Đình từng ngửi thấy đủ
loại mùi nước hoa trên người
những phụ nữ khác, vô cùng
chán ghét loại mùi hương nhân
tạo này.
Nhưng mùi hương trên người cô
gái này rất dễ ngửi.
Lục Hàn Đình tháo đai, hỏi nhỏ:
Chương 5: Bị Hãm Hại :
“Cô dùng loại nước hoa gì thê?”
Nước hoa?
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Tôi không
dùng nước hoa.”
“Vậy sao người cô thơm thế…”
Lục Hàn Đình ngắng đầu, nhưng
lập tức sững lại, vì lúc ngắng lên
anh chạm vào đôi môi đỏ của Hạ
Chương 5: Bị Hãm Hại
Tịch Quán.
Cách một chiếc khăn che mặt, hai
người đều bắt ngờ không kịp đề
phòng.
Lông mi cong như cánh quạt của
Hạ Tịch Quán khẽ run, đây là…
nụ hôn đầu của côi
Lục Hàn Đình nhanh chóng lùi lại,
liếc nhìn đôi môi đỏ sau chiếc
Chương 5: Bị Hãm Hại à
khăn của cô, khẽ nói: “Tôi xin lỗi,
hay là… tôi cho cô hôn lại?”
Hạ Tịch Quán nhìn anh: “Tôi cảm
thấy… tôi nên cho anh một cái
tát.”
Lục Hàn Đình cong môi, tiếng
cười trầm thấp tràn ra từ họng.
Hạ Tịch Quán mở cửa xe: “Tôi đi
trước đây.”
Chương 5: Bị Hãm Hại
“Tôi tên Lục Hàn Đình.”
Hạ Tịch Quán không nghĩ nhiều,
chỉ ừ một tiếng có lệ, bây giờ cô
không quan tâm tên của anh, cô
chỉ muốn gặp ông nội.
“Tôi biết rồi, Lục tiên sinh, tạm
biệt.” Hạ Tịch Quán đứng ngoài
xe vẫy tay với Lục Hàn Đình.
Chương 5: Bị Hãm Hại
Hôm nay, Hạ Tịch Quán mặc một
cái áo lông đỏ, lúc cô vẫy tay, gấu
áo nhấc lên lộ ra vòng eo mảnh
như liễu, ngón tay đặt trên tay lái
của Lục Hàn Đình khẽ vuốt, trong
lòng nghĩ một tay anh chắc ôm
trọn vòng eo này nhỉ?
“Lát nữa tôi có cuộc họp, tối sẽ
đón cô.”
Chương 5: BỊ Hãm Hại
“Không cân…”
Hạ Tịch Quán định từ chối mà
siêu xe đã phi mắt rồi.
Cảnh này đều bị Hạ Tiểu Điệp
đứng trên tầng nhìn thấy, tốt, Hạ
Tịch Quán trông đoan trang như
Chương 5: Bị Hãm Hại :
vậy, không ngờ tôi qua mới gả
cho người bệnh nguy kịch xung
hỉ, hôm nay đã thông đồng với
người đàn ông khác.
Hạ Tiểu Điệp nhìn chiếc siêu xe
kia, xe khá xịn, nhưng không phải
loại xịn nhất, nhưng biển số xe
kia…
Hạ Tiểu Điệp chưa từng nhìn thấy
biển số xe kia, nhưng cô ta từng
Chương 5: Bị Hãm Hại :
nghe bạn thân nhắc tới, biển xe
kia quá mức động trời, có thể
tung hoành ngang dọc Hải Thành!
Sao tên trai lại mà Hạ Tịch Quán
thông đồng lại có biển số xe này?
Hạ Tiểu Điệp nghỉ là mình bị hoa
mắt, cô ta dụi mắt muốn nhìn lại
thì siêu xe đã đi rồi.
Nhất định là cô ta nhìn lầm rồi.
Chương 5: Bị Hãm Hại
Hạ Tiểu Điệp nhanh chóng chạy
xuống nhà, vừa lúc thấy Hạ Tịch
Quán, cô ta lập tức cười to: “Hạ
Tịch Quán, lúc nãy người đàn ông
đưa cô về là ai, không ngờ cô
không chịu nổi cô đơn mà nuôi
trai bao đấy!”
Trai bao?
Chương 5: Bị Hãm Hại
Lục Hàn Đình?
Trong đầu Hạ Tịch Quán hiện lên
khuôn mặt anh tuần đẹp trai của
Lục Hàn Đình, còn có tác phong
làm việc mạnh mẽ ngang ngược
mà thành thục trầm ổn của anh,
nghĩ kiểu gì cũng không thể ghép
anh vào vai trai bao.
Cô cũng không biết Lục Hàn Đình
Chương 5: Bị Hãm Hại
đoạt giải trai bao sẽ có cảm nghĩ
gì?
“Ông nội đâu, tôi muốn gặp ông.”
Hạ Tịch Quán lướt qua Hạ Tiểu
Điệp, lên nhà.
Trên phòng, Hạ lão gia nằm trên
giường, ông đã hôn mê mười
năm rồi, được bác sĩ chẩn đoán
đã thành người thực vật.
Chương 5: Bị Hãm Hại
Trong nhà họ Hạ này, ngoài mẹ ra
thì Hạ lão gia là người thương Hạ
Tịch Quán nhất.
Mười năm trước, cô mới chín
tuổi, mẹ bị bệnh qua đời, một
ngày nào đó, cô vừa tỉnh dậy thì
phát hiện mình đang đứng trên
cầu thang, mà Hạ lão gia đang
ngã trong vũng máu, lúc đấy, Hạ
Chắn Quốc và người hầu xông
Chương 5: Bị Hãm Hại :
vào, mặc kệ cô giải thích thê nào
đều khẳng định cô đã đẩy ông nội
mình xuống.
Sau đó, Hạ Chấn Quốc tìm một
thầy bói, ông ta nói cô là tai họa,
mệnh thì cứng, nhưng người ở
gần cô ta sẽ gặp tai họa thấy
máu.
Vì vậy, Hạ Chấn Quốc đuổi cô về
nông thôn ngay trong đêm, sau đó
Chương 5: Bị Hãm Hại
chăng buôn quan tâm nữa.
Sau này, Hạ Tịch Quán mới biết,
bố cô đã sớm ngoại tình, lên
giường với ảnh hậu Lý Ngọc Lan,
còn sinh hai đứa con gái, con lớn
Hạ Nghiên Nghiên còn lớn hơn
cØ.
Lúc này, Hạ Tịch Quán mượn lí
do về gả thay để điều tra sự thật
năm đó.
Chương 5: Bị Hãm Hại
Hạ Tịch Quán bắt mạch cho Hạ
lão gia, sau đó lấy châm châm
vào các huyệt đạo của ông…
Hạ Tịch Quán thu châm, đắp lại
chăn cho ông, khẽ nói: “Ông nội
yên