Hạ Tịch Quán cười lạnh: “Nói tới chuyện câu
dẫn thì tôi thật sự theo không kịp Lục tiên sinh
rồi, một bên thì chơi trò mập mờ với tôi, một
bên thừa dịp công tác đưa tình nhân của mình
đi thuê phòng khách sạn, điêu luyện thành thạo
chơi đùa hai cô gái như vậy, Lục tiên sinh phải
chăng cảm thấy mình rất có thành tựu hay
không?”
Lục Hàn Đình không hiểu ý cô: “Đừng có nói
mắy lời quái gở như thế, nói rõ ràng ra xem.”
“Lục tiên sinh, tôi cho rằng dừng ở đây là được
rồi, nhưng nếu anh còn không biết xấu hồ thì tôi
sẽ nói thẳng, buổi tối hôm anh đi công tác, tôi
có điện tới, nghe máy của anh là giọng nói của
một người phụ nữ, cô ta nói rằng anh đang tăm.
Lục Hàn Đình vội vàng móc điện thoại ra, mở
lịch sử cuộc gọi, đúng là cô đã gọi tới một cuộc.
Có điều cuộc gọi đó đã có người nhấc máy.
Lục Hàn Đình nhớ tối hôm đó thư kí riêng của
anh đã báo với rằng, giám đốc PR Hoa Dung
từng tới phòng của anh.
Vậy thì người nhận cuộc gọi này chính là Hoa
Dung.
Trong mắt Lục Hàn Đình chọt hiện lên tia sáng
lạnh, lúc này cảm giác được cô gái trong ngực
đang giãy dụa, anh giữ chặt cô lại: “Ngoan
ngoãn một chút cho tôi.”
“Lục tiên sinh, anh có ý gì, sự việc bại lộ nên
thẹn quá hóa giận à?” Hạ Tịch Quán khiêu
khích nhìn anh.
Lục Hàn Đình rút điếu thuốc lá ra khỏi miệng
cô, nhét vào trong cái gạt tàn: “Lục phu nhân,
em đang ghen à?”
“Cái… cái gì?”
Hạ Tịch Quán vội vàng phủ nhận: “Tôi không
có ”
“Bình dấm chua sắp vỡ đến nơi rồi, còn nói
không có. Vậy lần trước người kêu tôi ra ngoài
tìm phụ nữ khác là ai2″
“IÒI dÓ la:
Lục Hàn Đình ấn vai cô lên tường, để mặt đối
mặt với mình: “Trong mắt em, tôi đã lưu lạc tới
trình độ, Lục Hàn Đình có phụ nữ bên ngoài
sau đó phải tìm lí do để lừa gạt hay sao?”
“Anh… Anh….”
Hạ Tịch Quán ngây người, cô đã nghĩ nếu phơi
bày sự thật của anh ra thì hai bên đối mặt nhau
có lẽ sẽ có chút khó khăn, nhưng bây giờ ý của
anh là sao?
Có lẽ anh cảm thấy cô rất buồn cười, giọng
điệu mỉa mai còn lộ ra mấy phần hờ hững, thật
sự là rất xem thường cô.
Hạ Tịch Quán lớn như này còn chưa từng gặp
qua tra nam cặn bã như vậy, thật đúng là cặn
bã lớn lối không ai bì nỗi.
“Lục Hàn Đình, anh đúng là không biết xấu hổ.”
Hạ Tịch Quán siết chặt