Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 612


trước sau

Chương 612: Cô Gái Thần Bí

Dạ Minh Châu bất mãn hừ hừ vài tiếng, đến cả ông nội cũng nghe đến con nhỏ Hạ Tịch Quán kia, một trạng nguyên đạt trọn 750 điểm, muốn không biết hơi khó nhïI?

“Ông nội, nghe nói ba ngày sau viện khoa học thì sẽ đến Top 5 trường đại học tiền hành tuyển chọn nhân tài ạ?”

Dạ lão gật đầu: “Ừ, đến lúc đó đích thân ông sẽ gặp Hạ Tịch Quán này một lần.”

“Ông nội, vậy nói cho ông hay, cháu không thích Hạ Tịch Quán này!”

“Cho nên?”

“Cho nên ông nội hiểu rõ trong lòng rồi chứ, nếu như ông nội không giúp cháu, cháu tìm anh cháu, anh cháu hiểu cháu nhát, nhất định sẽ giúp cháu…”

Dạ Minh Châu lời còn chưa dứt, Dạ lão gia tử đột nhiên thay đổi sắc mặt, trực tiếp vứt quyển sách trong tay mạnh xuống bàn, khiển trách: “Càn quấy, anh cháu gần đây đang bề quan tu luyện, đã đến đột phá thời khắc mắu chốt nhất, Dạ Minh Châu, ông cảnh cáo cháu, không được đi làm phiền anh trai cháu!”

Dạ Minh Châu là hòn ngọc quý được Dạ gia nâng trên tay, được cưng chiều hết mực, nhưng cô ta vẫn rất sợ Dạ lão gia tử, cô ta biết anh trai là tương lai cùng kỳ vọng của toàn bộ Dạ gia, Dạ lão gia tử coi trọng đứa cháu đích tôn này nhất.

Trưởng tôn Dạ gia – Dạ Vô Ưu từ nhỏ đã thiên phú dị bẩm, am hiểu nhát… là độc.

Dạ Vô Ưu dùng độc, đã đến mức xuất thần nhập hóa.

Hiện tại anh ta càng lúc càng đột phá, gió thổi cỏ rạp(*).

() Gió thổi cỏ rạp: Lực lượng tràn đến đâu, đều không có gì cản nỗi.

“Con biết rồi nội.”

Thấy Dạ Minh Châu biết điều, sắc mặt Dạ lão gia tử lúc này mới hòa hoãn một chút: “Minh Châu, ông nội trước đây đã nói với cháu, hơn 20 năm trước Dạ gia thiếu chút nữa đã rơi vào bước đường cùng, năm đó Đề Đô xuất hiện một cô gái cực kỳ thần bí cường đại, không biết từ cô ấy nơi nào đến, một thân y thuật nghịch thiên thông cổ, gần như hủy diệt toàn bộ Dạ gia, sau lại, nghe nói cô ấy đã chết, thế nhưng vẫn không tìm được hậu

nhân của cô ấy, mấy năm nay ông nội đặt hết toàn bộ hy vọng lên anh trai cháu, anh trai cháu cũng chưa từng có để ông thất vọng.”

“Minh châu, cháu là hòn ngọc quý Dạ gia chúng ta nâng trên tay, ông nội và anh cháu đều thương cháu, cưng chìu cháu, nhưng cháu phải biết rằng Dạ gia có điểm mắu chốt không thể đụng vào, về Hạ Tịch Quán kia, ông nội nhớ kỹ là được, cô ta không đáng để bận tâm, cháu đã không thích cô ta, ba ngày sau ông nội sẽ không để cô ta xuất hiện trong buổi họp tuyển chọn viện khoa học, như vậy được không?”

Về cô gái thần bí từng oanh động Đế Đô năm đó, Dạ Minh Châu từng nghe ông nội kể qua, bây giờ nghe lại, vẫn như cũ cảm thấy kinh tâm động phách, Dạ Minh Châu thực sự không biết rốt cuộc như thế nào nữ tử dĩ nhiên có thể bằng sức một mình lật đỗ toàn bộ Dạ gia.

Ba ngày sau chính là ngày viện khoa học tuyển chọn rồi, ông nội hứa hẹn nói sẽ không để cho Hạ Tịch Quán xuất hiện, Dạ Minh Châu nhanh chóng lộ ra nụ cười xán lạn.

Cô ta biết ông nội đồng ý ra tay!

Dạ Minh Châu nhanh chóng khoác lên cánh tay Dạ lão làm nũng: “Ông nội, chỉ có ông thương cháu thôi.”

Chiếc Rolls-Royce Phantom dừng trên sân cỏ biệt thự Tây Uyễn, Lục Hàn Đình xuống xe, cầm lấy áo khoác của mình vào biệt thự.

Lục lão phu nhân đã ngủ rồi, Lục Hàn Đình ở trên ghế sa lon phòng khách thấy được một bóng người, là Lục Tư Tước.

Bố anh Lục Tư Tước vậy mà tới đây!

Lục Hàn Đình quăng áo khoác lên ghế sa lon: “Sao bồ lại đến đây?”

“Bồ tới thăm bà nội, bà nội đã ngủ rồi.” Nói xong ánh mắt u trầm của ông rơi lên gương mặt đầy vết thương của Lục Hàn Đình: “Mặt của con bị sao vậy?”

Lúc này mẹ Ngô “ôi” một tiếng: “Trời ạ thiếu gia, mặt cậu sao sưng bằm thế này, cái này… cậu có phải đánh nhau với người khác không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện