Chương 614: Trong Mộng Đều Là Cô
Lục Tư Tước nửa đời người đều sống bình tĩnh cơ trí, quả quyết sát phạt, như một đế vương cao cao tại thượng, thế nhưng ở vấn đề của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, ông lần nữa lưỡng lự và do dự.
Ông cũng không biết mình bị gì, có lẽ, ông… hâm mộ họI Lục Tư Tước đi, mẹ Ngô đem hòm thuốc ra, thận trọng xử lý vết thương cho Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình rất phối hợp, dù sao anh không muốn hù bà nội.
Trở lại trong phòng mình, Lục Hàn Đình không đi tắm, mà là thân cao chân dài đứng lặng ở bên cửa sổ sát đất, giữa anh hai ngón tay thon dài của anh kẹp một điếu thuốc, không ngừng phả ra làn khói trắng, anh rất muốn tê liệt chính mình, rất muốn giũ sạch gương mặt nhỏ nhắn kia khỏi trí óc mình.
Một gói thuốc lá rất nhanh đã hút hết, Lục Hàn Đình vào phòng tắm xối nước lạnh, sau đó lên giường ngủ.
Anh nhanh chóng say giấc, sau khi trở lại Đế Đô, giấc ngủ của anh vẫn tốt.
Thế nhưng, anh nằm mơ.
Mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mộng là tiên cảnh nhân gian, anh nằm trên giường, nhưng trong khoái cảm cực độ kích thích tỉnh lại, anh mở mắt ra, khi đó là hừng đông, tia sáng màu vàng kim xuyên qua lớp cửa số từ từ soi đến, một căn phòng ấm áp lưu luyến, chậm rãi anh thấy rõ, trên người của anh có một người đang ngồi.
Đó là một cô gái, dáng người nhỏ nhắn yêu kiều, trên người cô mặc váy ngủ hai dây, nhìn như là màu hồng nude, càng thêm tôn lên làn da trắng mịn như sữa bò.
Mái tóc đen thanh thuần như tơ lụa xõa tung ở bờ vai trơn bóng, có vài sợi tóc mắc ở sau tai, lộ vành tai nhỏ trắng như tuyết, Lục Hàn Đình thấy được mặt cô, khuôn mặt khó khăn lắm mới lớn bằng bàn tay, ngũ quan thanh thuần tuyệt sắc, đôi mắt đen láy lóng lánh ánh nước nhìn anh, sóng nước xoay vần trong đôi mắt kia.
Hình ảnh đó, chính là cảnh hoạt sắc sinh hương(‘).
(°) Hoạt sắc sinh hương: Ý chỉ những bông hoa diễm lệ nhát, dùng để miêu tả nhan sắc xinh đẹp của người phụ nữ.
Trong mộng chính khóe mắt anh đỏ tươi, trong cỗ họng
Cô gái vươn bàn tay nhỏ bé, đẩy anh ngã ra sau, hàm răng cắn đôi môi đỏ mọng, nói từng chữ một: “Anh nói em làm gì, làm…
anh nha.”
Lục Hàn Đình đột nhiên mở mắt ra, tỉnh.
Khi ngủ vẫn là một màn đen kịt, bây giờ tỉnh lại đã là hừng đông, anh từ trong cơn mộng xuân của mình tỉnh lại.
Yết hầu khẽ dịch chuyển, Lục Hàn Đình chán chường nhắm mắt, giơ tay lên che khóe mắt đỏ tươi nhiễm đầy dục vọng của mình, anh thò tay xuống dưới, quần đã ướt.
Mẹ kiếp! Ngôn tình trung quốc.
Cho dù có giáo dưỡng tốt đi nữa anh cũng không nhịn được bật ra tiếng thô tục, anh rốt cuộc làm sao vậy, bị ma nhập rồi ư?
Trong thực tế bị cô chơi còn chưa đủ, ngay cả trong mộng cũng… bị cô chơi, còn là nữ trên nam dưới…
Lục Hàn Đình ngủ không ngon, sáng sớm không ăn sáng đã rời Tây Uyên, đến công ty.
“Lão phu nhân, thiếu gia gần đây bị sao thế, sao cứ âm tình bát định?” Mẹ Ngô nhịn không được nói thầm với lão phu nhân.
Lão phu nhân lòng tựa như gương sáng: “Tôi thấy nó gần đây bị nóng trong người đấy.”
Nóng trong người?
Mẹ Ngô chuẩn bị điều chỉnh một chút thực đơn gần đây, nấu món thanh đạm làm chủ, nghĩ như vậy bà liền lên lầu, vào phòng ngủ chính của Lục Hàn Đình quét dọn.
Lúc vào, trên giường lớn xốc xếch bừa bộn, trên chiếc thảm mêm mại ném đâu từng tờ giây bị vò lại, còn có quân áo bân Lục Hàn Đình đã thay ra.
Mẹ Ngô là người từng trải, gương mặt già nua trong nháy mắt đỏ lên: “Lão phu nhân, bà nói đúng, thiếu gia gần đây quả thật bị nóng trong người!”
Lục Hàn Đình đến công ty, toàn bộ Lục thị đều biết vị chủ tịch đại nhân hôm nay tâm tình không tốt, ai nấy đều trân trọng, sợ đến mức không dám thở mạnh.