Hạ Tịch Quán ngây ra, cô vốn đã sẵn sàng
mắng đôi mèo mả gà đồng này một trận rồi
sảng khoái chuyển nhà, tuyệt đối không chịu
thiệt, nhưng chuyện bây giờ nằm ngoài dự
đoán của cô.
Anh nói, anh và Hoa Dung không có chuyện gì
cả.
Anh nói, anh thích cô.
Hạ Tịch Quán bất ngờ bị tỏ tình, chớp chớp
mắt: “Anh… anh nói thật à?”
Lục Hàn Đình cười, giọng nói trầm thấp khiến
lòng người mê mẩn: “Chính xác 100%, nếu em
không tin thì tôi đi bệnh viện làm một cái báo
cáo, chứng minh mình vẫn còn… trong trắng?”
Hạ Tịch Quán lập tức đá anh, tên lừa đảo này,
đàn ông vốn không kiểm tra được cái này.
Lục Hàn Đình để cô đá, không để ý quần tây
thêm một dấu chân, bé rùa đen rụt đầu này
dám vì anh mà đánh Hoa Dung khiến anh vô
cùng bất ngờ.
Lục Hàn Đình đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ của
cô, cúi đầu, khẽ hôn cô cách một tắm mạng
mỏng: “Quán Quán, ở bên anh, nhé?”
Hạ Tịch Quán vẫn luôn giữ lòng mình, không
cho bất cứ kẻ nào cơ hội tổn thương cô, nhưng
bây giờ, trong tiếng dụ dỗ khàn khàn của người
đàn ông này, vách tường trong lòng cô ầm ầm
sập xuống.
Cô đã phải lòng anh.
Hạ Tịch Quán không thế chống lại lòng mình,
lúc anh không ở, cô sẽ nhớ anh, anh bị thương,
cô đau lòng, anh ở cùng người phụ nữ khác, cô
ghen ghét phát điên…
Cảm giác này thật lạ lẫm.
Hạ Tịch Quán ngoan ngoãn cho anh hôn,
nhưng giọng nói vẫn vô cùng hung dữ: “Anh
phải nhớ kỹ, em rất hung dữ, nếu anh dám có
người phụ nữ khác thì em sẽ đánh anh đấy!”
Lục Hàn Đình lộ vẻ cưng chiều vui vẻ: “Anh đã
nói chưa, em mê người nhất lúc khóc lóc ăn vạ
đấy.
Trong lòng Hạ Tịch Quán ngọt lịm, cô vội đẩy
Lục Hàn Đình ra, chạy về phòng mình.
Hoa Dung chưa rời di, đêm nay cô ta thua quá
thảm, nhất định phải bảo Lục Hàn Đình dạy dỗ
Hạ Tịch Quán một trận rồi đuổi Hạ Tịch Quán
đi.
Lúc này, Lục Hàn Đình ra khỏi thư phòng, Hoa
Dung nhanh chóng ởi tới, nức