Edit: Tiểu Vi Vi
► ►►???????????? ℍ???? ????ℍ????ℕ???? ????????ℙ ????????????????◄◄ ◄
Mấy ngày liên tiếp, Tống Sở Kha đều chạy tới nhà Tô Duyệt chờ, ngay cả người bảo vệ khi thấy anh tới, không cần lấy giấy thông hành ra đã trực tiếp cho anh đi vào.
Tống Sở Kha một mình tự ôm hết các nhiệm vụ mua đồ ăn, nấu cơm. Tô Duyệt cũng vui vẻ hưởng thụ, dù sao trừ việc ăn chút cơm hộp bên ngoài, cô căn bản không có xuống bếp nấu cơm.
Hôm nay sau khi đút Bánh Bánh ăn xong, Tô Duyệt tiện tay cầm điện thoại lên, bảo Tống Sở Kha không cần tới.
Vẻ mặt Tống Sở Kha ở đầu dây điện thoại bên kia vô cùng vui mừng, trong nháy mắt suy sụp xuống: "Sao vậy? Em không thích anh tới chỗ em ư?"
Tô Duyệt tức giận nói: "Em có hẹn với bạn!"
"Cần anh đi đón em không?"
"Không cần đâu." Tô Duyệt cúp điện thoại. Sau khi make-up, thay quần áo xong lập tức chuẩn bị ra cửa, cô bế Bánh Bánh hôn một cái: "Bánh Bánh ngoan ngoãn ở nhà đó, mẹ rất nhanh sẽ về."
Bánh Bánh kêu một tiếng, dường như đang đáp lại "Biết rồi". Nó kêu xong lại lười biếng bò về cái ổ ấm áp của mình.
Tô Duyệt vừa đến quán cà phê đã hẹn trước đã thấy một người ngồi tại một góc khá kín. Cô đi qua ngay, rồi cởϊ áσ khoác và khẩu trang xuống: "Chờ lâu chưa?"
Hứa Miên liếc mắt liền thấy cô, nhìn cô ngồi xuống, hắn đẩy thực đơn sang: "Vừa đến thôi. Em uống gì?"
Tô Duyệt tuỳ tiện nhìn lướt qua: "Gọi một ly Cappuccino đi." Cô sửa sang mình lại một chút, nhìn về phía hắn: "Sao anh đột nhiên tìm tôi vậy?"
"Tôi không tới tìm em, em cũng quên phải mời tôi ăn cơm luôn." Hứa Miên nửa nghiêm túc, nửa đùa giỡn nhìn cô nói.
"Hứa đại ảnh đế hình như không giống dạng thiếu người mời bữa cơm như tôi đâu." Tô Duyệt nhướng mày, hiếu kỳ nhìn hắn.
Hứa Miên gật đầu: "Lần trước ông nội nhận lầm em thành bạn gái anh, đến giờ ông ấy vẫn còn nhớ nhung em. Hơn nữa gần đây cơ thể ông ấy không khỏe, mấy hôm trước còn nhập viện, đặc biệt muốn gặp em." Nói một nửa, hắn dừng một chút nhìn biểu cảm của cô rồi tiếp tục: "Em cũng biết, ông cụ gặp một lần liền ít đi một lần... Xin em giúp anh việc gấp này đi, coi như anh nợ em một ân tình."
Nghe hắn nói hết lời, Tô Duyệt im lặng một chút, cũng bỏ quên cà phê luôn.
Việc này đặt vào trước kia, cô nhất định đồng ý ngay. Dựa theo cảm tình giữa cô và Hứa Miên, cô khẳng định có thể giúp. Nhung hiện tại không giống, cô có bạn trai.
Hứa Miên đẩy cà phê tới trước mặt cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ do dự, hắn có cảm giác không tốt, bỗng chút ít lo lắng nổi lên.
Cô... sẽ từ chối ư...?
"Tô Duyệt?" Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, làm Tô Duyệt phản ứng lại từ trong suy nghĩ của mình.
"Ngại quá." Tô Duyệt nhấp một ngụm cà phê, nghĩ nghĩ một chút vẫn quyết định nói cho hắn: "Hứa Miên, tôi có bạn trai."
Nghe thấy lời cô nói, tay cầm tách cà phê bất giác nắm chặt, giấu đi sự khiếp sợ và mất mát trong lòng. Hắn giả vờ ngạc nhiên, cười chúc phúc cô: "Có bạn trai rồi? Chúc mừng, tin tức tốt lớn như vậy cũng không nói cho anh biết."
"Chuyện mới mấy ngày nay thôi, nhớ giúp tôi giữ bí mật đó!" Tô Duyệt cười tủm tỉm nhìn hắn.
Hứa Miên cứng ngắc gật đầu, làm bộ tò mò hỏi: "Là ai câu nữ thần nhỏ của chúng ta đi mất vậy? Hôm nào mang anh đi gặp đi."
Vừa nói tới chuyện tình yêu, Tô Duyệt hiếm khi xuất hiện vẻ con gái e thẹn, cô chia sẻ chuyện của cô với Tống Sở Kha cho Hứa Miên nghe, hoàn toàn không để tâm tới cảm xúc của hắn.
Hai người trò chuyện, nói cười lúc lâu.
Hứa Miên bắt đầu lơ đễnh, nhìn cô gái nghịch ngợm tươi cười trước mắt, hắn cho rằng chỉ cần mình đủ lợi hại, treo cô bên người, thì cô ấy vẫn luôn thuộc về hắn. Nhưng sự thật... Đã có người cướp cô đi từ bên người hắn rồi...
Lòng hắn chua xót, nhưng không thể nói gì.
Rốt cuộc khi lần trước Tô Duyệt giả làm bạn gái đi gặp người nhà hắn, lúc ấy hắn cảm thấy, đời này cô là của hắn.
Không ngờ kết quả thế mà như vậy...
Nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, hắn không nỡ đánh gãy, bảo mình không muốn nghe mấy chuyện đấy. Rất muốn nói với cô, những việc đó, hắn cũng muốn làm cùng cô.
Nói quá nhiều nên Tô Duyệt cũng hơi ngại, dù sao chuyện này cô còn chưa nói cho Úc Nam biết, lại đi nói với Hứa Miên.
Cuối cùng Tô Duyệt chân thành tha thiết nhìn hắn nói: "Anh yên tâm đi, Tết năm nay tôi sẽ về gặp ông ấy." Có sao thì ông cụ cũng đối xử với cô rất tốt.
Hứa Miên vẫn máy móc gật đầu như cũ, hắn không biết nên nói gì để biểu đạt tâm trạng mình.
Nếu cô hạnh phúc như ghế, về sau có phải hắn không nên tiếp tục quấy rầy cô...
Lúc Tô Duyệt đứng dậy chuẩn bị rời đi, hắn một hơi uống cạn tách cà phê, không thể phân rõ mùi vị là đắng hay ngọt. Hắn đứng dậy sờ sờ đầu tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: "Nếu cậu ta bắt nạt em, cứ tới tìm anh. Anh giúp em báo thù."
Tô Duyệt phì cười một tiếng: "Biết rồi, em về đây, Bánh Bánh còn đang ở nhà chờ em đấy."
"Anh đưa em về." Hứa Miên cầm chìa khoá và áo khoác, hướng cô khoa tay múa chân: "Đưa nữ sĩ về nhà là phong độ thân sĩ phải có."
Tô Duyệt gật đầu, leo lên xe hắn.
Dọc theo đường đi lời hai người nói không nhiều, tuỳ tiện tâm sự đã đến dưới khu nhà Tô Duyệt ở.
"Anh ngừng ở đây đi, tôi tự vào. Anh về nghỉ ngơi sớm chút đi." Tháo đai an toàn, Tô Duyệt lấy theo túi nhỏ của mình rồi xuống xe.
Hứa Miên quay cửa kính xe xuống, nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô: "Chúc em hạnh phúc."
Lòng Tô Duyệt ngờ vực, vẫn không nói ra lời. Cô chỉ gật gật đầu: "Anh cũng vậy."
Hứa Miên tăng tốc lái xe rời đi. Tô Duyệt không trực tiếp trở về khu nhỏ, mà đi tới một tiệm bánh kiểu Tây cạnh đó, lấy bánh kem và đồ ngọt đã đặt trước.
Đèn hành lang không phát sáng, hình như hư rồi. Tô Duyệt nói thầm một tiếng thật là, một tay cầm theo bánh kem và đồ ngọt, một tay tìm chìa khoá.
"Duyệt Duyệt." Một âm thanh từ tính vang lên từ sau lưng cô, doạ cô nhảy dựng. Cô lập tức xoay người lại, chìa khóa rơi xuống đất.
Mượn ánh sáng mỏng manh có thể thấy rõ người đến là Tống Sở Kha, trái tim khẩn trương chậm rãi trở lại bình thường. Cô tức giận ngồi xổm dưới đất, nhặt chìa khoá lên rồi lần nữa cắm vào ổ khoá. "Sao anh tới mà không nói lời nào? Làm em sợ muốn chết."
Tống Sở Kha nhận lấy cái túi hơi nặng từ cô, trực tiếp đặt trên sàn hành lang, ngăn động tác tiếp tục mở cửa, cả người như con gấu ôm chầm cô.
"Tống Sở Kha, anh làm gì?! Buông em ra." Tô Duyệt không hiểu hành động của anh, muốn thoát khỏi sự giam cầm. Không ngờ anh càng ôm cô chặt hơn, còn trực tiếp ôm cả người cô xoay chỗ khác.
"Sở Kha, anh làm sao vậy? Có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau đi vào nói được không?" Thấy anh như thế, Tô Duyệt hạ thấp giọng, ôn nhu hỏi anh ấy.
Cằm Tống Sở Kha gác lên vai cô, ngữ điệu rầu rĩ truyền đến: "Anh vừa thấy..."
"Anh thấy gì?" Tô Duyệt khó hiểu hỏi.
"Vừa rồi anh thấy em vừa nói, vừa cười với hắn." Giọng Tống Sở Kha uỷ khuất như một đứa trẻ nhỏ: "Người đàn ông đưa em về ấy..."
"Đó là bạn em, bọn em đi ăn cơm, hắn đưa em về." Hoá ra là ghen tị. Tô Duyệt hiểu rõ, vụng về an ủi anh.
Tống Sở Kha vẫn như cũ không chịu bỏ qua: "Em cùng hắn rất thân mật."
"Là bạn bè bình thường thôi, anh đừng nghĩ nhiều quá, được không?" Lần đầu tiên cảm thấy người đàn ông này trẻ con như vậy, giải thích đường nào cũng không nghe. Thấy anh vẫn chưa buông tay, cô trầm giọng: "Tống Sở Kha, anh không chịu buông tay... Ah..."
Tống Sở Kha ném túi cô đi, một tay nâng đầu cô, một tay gắt gao ôm chặt eo cô, trực tiếp hôn lên môi cô.
Vụng về lại gấp gáp, làm Tô Duyệt không thể tức giận nổi. Nhìn bộ dáng anh ghen, có chút bất đắc dĩ, cũng hơi buồn cười. Xem ra người đàn ông này, là một cái lu giấm.
Vốn trong lòng Tống Sở Kha nghẹn khuất không nơi trút, khi cảm nhận được cô không hề giãy giụa mà nhón chân ôm cổ anh, anh trở nên hơi hơi vui mừng, nhịn không được muốn nhiều hơn.
Vì vậy tay anh đẩy áo khoác cô chưa kéo chặt dây kéo ra, chỉ một tay đã có thể ôm trọn eo nhỏ của cô.
Có thể do ngây người ở bên ngoài hồi lâu, bàn tay to lớn của anh có chút lạnh, làm cô không tự chủ được run nhẹ. Nhưng cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, trước tiên phải dỗ cái lu giấm này xong rồi tính tiếp. Thế nên cô nghiêm túc hôn môi với anh, thậm chí có hơi sa vào đó...
Không biết có phải do bản tính của đàn ông là vậy hay không. Bề ngoài Tống Sở Kha ngoan ngoãn, thế mà cũng cất sắc tâm, như bức vẽ trong phòng vẽ tranh ấy.
Tay Tống Sở Kha đặt trong áo lông vũ dần ấm lên, vừa hôn môi cô vừa luồn tay