Edit: Du - Beta: Thuyên
►►►???????????? ℍ???? ????ℍ????ℕ???? ????????ℙ ????????????????◄◄◄
Hôm nay là mùng một Tết, Tống Sở Kha nghe lời Tô Duyệt quy củ ở nhà tiếp đãi khách đến. Người đến đều là người thân của Tô gia, bình thường liên lạc qua lại khá nhiều, mà tình cảm cũng tương đối sâu.
“Em xem chúng ta tiếp đãi bọn họ từng đợt từng đợt như vậy, không phải giống như đậu hà lan xạ thủ đánh tới đánh lui những con cương thi trong Plant vs Zombie sao?” Tống Sở Kha cúi đầu giống như học sinh tiểu học, thì thầm với Tô Duyệt.
Tô Duyệt bị anh chọc cười, huých khuỷu tay vào người anh: “Đừng để cho ba nghe thấy, ba sẽ đánh anh đó.”
Tống Sở Kha mếu máo, lời nói có chút bất mãn, nhỏ giọng nói thầm: “Ba em ba em, qua năm này chính là ba anh.”
Tô Duyệt hừ hừ, cũng không trả lời anh.
“Ông nhìn hai đứa trẻ này xem, đứng cạnh nhau vậy mà lại cực kỳ xứng đôi.” Mẹ Tô đối với cậu con rể tương lai này càng nhìn càng thuận mắt, cũng vô cùng tự hào về con gái do chính mình sinh ra.
“Có thể không như thế được sao? Tôi mới vừa nghe đứa con nhỏ nhà chúng ta nói, Tiểu Tống ở Đài Bắc cũng là một họa sĩ rất nổi tiếng, gia thế sạch sẽ, cực kì tốt.”
Mẹ Tô có chút bất ngờ, bà chưa nghe anh nói qua về gia đình mình, chỉ biết anh là một họa sĩ, anh trai thì mở một công ty nhỏ. Xem ra đứa trẻ này chính là dựa vào sự nỗ lực của chính mình.
Nội tâm mẹ Tô lại cho anh thêm vài phần tình cảm.
Bản thân có năng lực kinh tế, nhân phẩm đoan chính, đối xử với con gái nhà mình lại vô cùng tốt, còn giúp đỡ nấu ăn. Con rể như vậy đốt đèn lồng tìm cũng khó tìm được.
“Được rồi mọi người, bọn nhỏ đều ở bên ngoài. Nói lớn tiếng như vậy, lát nữa sẽ thấy ngượng ngùng.” Ba Tô thấy vợ mình nói chuyện tràn đầy sự đắc ý, buồn cười cắt ngang các bà, để cho họ chú ý đến hình tượng bề trên của mình.
“Duyệt à, Hứa gia hẹn chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên, con cùng Tiểu Tống thay quần áo, đợi lát nữa cùng nhau qua đó.”
“Con biết rồi ba.” Tô Duyệt vui mừng lên tiếng, đẩy Tống Sở Kha lên lầu.
“Ăn cơm cùng Hứa Miên?” Tống Sở Kha nhướng mày nhìn sang cô.
Tô Duyệt gật đầu, chọn cho anh vài bộ trên giá treo trong tủ quần áo. Thuận tiện nói cho anh chuyện hôm qua sang Hứa gia, khỏi cho anh cảm thấy khó chịu sau khi biết.
Nghe cô nói xong, Tống Sở Kha giống như đứa trẻ bám dính ở trên người cô: “Duyệt Duyệt, trước kia em từng thích hắn sao?”
“Đã từng thử, nhưng không cảm giác.” Tô Duyệt thành thật trả lời anh, vươn tay ra bóp mặt anh, đặc biệt kéo mặt anh thành hình tròn: “Hiện tại sẽ không, về sau cũng sẽ không. Anh cái đồ móng heo lớn này, phải tự tin một chút nha.”
Tâm tư nhỏ của Tống Sở Kha bị cô nhìn thấu, ôm lấy cô như đang làm nũng, trộm thơm một cái lên mặt cô: “Anh biết rồi.”
Hứa gia.
Cuối cùng Hứa Miên cũng gặp được bạn trai Tô Duyệt, đứng ở chỗ đó, nho nhã lễ phép, mi thanh mục tú. Nhìn qua là một người ôn nhu, khí chất so với hắn không phân cao thấp.
Hóa ra Tô Duyệt thích kiểu thiếu gia ôn nhu như vậy.
“Chào cậu, tôi là Hứa Miên.”
Tống Sở Kha bắt tay hắn đưa qua. Hai người đều tự âm thầm đánh giá đối phương, anh lễ phép cười cười: “Tống Sở Kha. Duyệt Duyệt thường xuyên nhắc tới anh với tôi, đại ảnh đế Hứa.”
Cô nhắc đến khi nào? Nhìn bọn họ hợp tác diễn xuất lâu đến mức có thể thấy lọ dấm chua của anh như muốn đổ hết ra.
Tô Duyệt cũng không nói ra tâm tư nhỏ của anh, để cho hai người bọn họ nói chuyện phiếm ở ngoài sân. Bản thân cùng ba mẹ vào cùng nói chuyện, ăn cơm hâm nóng tình cảm.
“Gọi tên của tôi là được.” Vừa nghe đến cách xưng hô này, Hứa Miên liền nhớ tới Tô Duyệt, chỉ có một mình cô có thể gọi hắn như vậy.
Mặc dù biết rằng hai người đã không có khả năng. Nhưng hắn vẫn muốn giữ lại cách xưng hô độc nhất này.
Ít nhất đây là thứ duy nhất của cô.
“Hai người các cậu thật xứng đôi.” Hứa Miên khóe miệng cong lên, nhưng nụ cười lại không chạm đến trái tim.
“Cảm ơn Hứa tiên sinh.” Nghe hắn nói như thế, Tống Sở Kha nghe được trong lòng cảm thấy rất thoải mái: “Cũng cảm ơn Hứa tiên sinh đã chiếu cố và quan tâm đến Duyệt Duyệt cho tới bây giờ. Tôi tin rằng sau này Hứa tiên sinh nhất định sẽ là một người bạn trai không tồi.”
“Có lẽ.” Hứa Miên tiếp nhận lời chúc phúc của anh: “Tôi không vội.”
Hai người hàn huyên một vài chuyện của đàn ông, một vài thứ vặt vãnh trong công việc.
Bởi vì một cô gái, bọn họ biết nhau, tuy rằng bọn họ cũng không thân thiết, nhưng lại có thể thêm một người bạn, nhiều hơn một con đường. Hai người đều hiểu rõ đạo lý đó, nói chuyện cũng không cảm thấy xấu hổ.
Tống Sở Kha trong tâm cảm thấy, thật ra Hứa Miên cũng là một người có tình cảm rất sâu nặng. Hắn tôn trọng Tô Duyệt và sự quyết định của cô. Hắn cho đi không cần đền ơn, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy mắc nợ.
Anh có chút không chắc chắn. Nếu không có anh xuất hiện, nếu bây giờ anh còn ở Đài Bắc, như vậy có phải một ngày nào đó, Tô Duyệt sẽ yêu hắn hay không?
Tống Sở Kha không dám chắc chắn.
“Tới giờ